DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 39: Gió cuốn tàn hồn

Nghe chú Lê nói vậy, tôi đảo mắt, thầm nghĩ chắc chắn lão già này cho ai nợ nhân tình rồi. Lại còn nói gì mà làm việc thiện, coi tôi là đồ ngốc đấy à? Nhưng tôi lại tươi cười: “Cháu biết rồi, sau này còn cần chú Lê chỉ bảo nhiều hơn.”

Chú Lê hài lòng gật đầu, sau đó lại uống thêm hớp trà: “Tuy không nhiều nhưng vẫn phải có tiền công. Cũng may Hoa Đô không xa lắm, nếu thuận lợi, thì hôm nay đi là hôm sau về được rồi. Nên chú cũng không muốn nhờ ai giúp, chỉ ba chúng ta đi là được!”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi đã bị Đinh Nhất gọi điện đánh thức. Dù biết phải đi sớm, nhưng tôi không ngờ lại sớm đến vậy! Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 4 giờ sáng…

Xuống lầu, ngoài Đinh Nhất và chú Lê thì còn có ba mẹ Lữ Tuyết Đan nữa. Tôi thầm than khổ, tuy chiếc xe Jeep Grand Cherokee này khá rộng, nhưng nếu ba người lớn chen chúc ở ghế sau thì vẫn hơi chật.

Hơn nữa Đinh Nhất lái xe, chú Lê chắc chắn phải làm phụ lái, vậy là tôi phải chen chúc với hai vị kia rồi.

Hai tiếng lái xe cũng không lâu lắm, nhưng vì dậy sớm quá, mặt trời còn chưa ló dạng nên bên ngoài rất âm u. Cũng may tuy xe hơi chật, nhưng lại ấm áp hơn nhiều. Vì thế, lúc vừa lên đường cao tốc, tôi đã ngáy o o.

Tôi còn loáng thoáng nghe chú Lê xấu hổ nói: “Thanh niên cũng nên thoải mái chút!”

Sau đó, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Không sao, cứ để thằng bé ngủ. Chắc đứa trẻ này trạc tuổi với Tuyết Đan nhà tôi, nếu nó không gặp chuyện…” Nói rồi lại nghẹn ngào.

Tôi nghe được đó là giọng của mẹ Lữ Tuyết Đan, ngẫm lại cũng đúng, con gái mất tích bao nhiêu năm như vậy, là người làm mẹ, chắc bà ấy đau khổ lắm! Nghĩ tới đây, tôi vốn đã tỉnh nhưng cũng không định mở mắt, chỉ đành giả vờ ngủ tiếp, nhưng chưa được bao lâu thì lại ngủ thật.

“Tiến Bảo, dậy đi, đến rồi!” Đang mơ màng thì tôi nghe thấy tiếng gọi. Tôi ngơ ngơ nhận ra mọi người trên xe đang nhìn mình, thế là mặt đỏ bừng. Chú Lê cười, lắc đầu nói: “Cái thằng nhóc này, ngủ giỏi quá nhỉ, lại còn ngáy nữa chứ…” Tôi nghe vậy, mặt từ hồng lại chuyển sang tím.

Vì chuyện này tôi nóng mặt, bèn làm người đầu tiên mở cửa. Vừa xuống xe, tôi phát hiện ra đây là căn biệt thự rất cũ, chắc là đã lâu đời lắm rồi. Nhưng người có thể ở vào những năm trước, chắc đều là những kẻ có tiền.

Chắc là hiểu được suy nghĩ của tôi, mẹ Lữ Tuyết Đan nói: “Ở đây sắp bị phá rồi, nhiều hàng xóm cũ cũng dọn đi hết. Nhưng dì vẫn chưa muốn chuyển, nơi này có quá nhiều hồi ức về Tuyết Đan, nhỡ một ngày nào đó nó trở lại, không tìm được nhà thì phải làm sao?” Nói xong, mắt bà lại đỏ lên.

Ba Lữ Tuyết Đan thấy thế, bèn an ủi vợ mình: “Được rồi, đừng nói những chuyện đau lòng này nữa. Chúng ta đưa khách vào nhà trước đã, đứng ở đây cũng không hay.”

Bên trong biệt thự kiểu cũ này rất tối, chắc vì lắp đặt nội thất màu trầm, nên mới khiến căn nhà trông âm khí nặng nề như vậy. Phòng của Lữ Tuyết Đan ở tầng hai, mẹ cô ấy muốn pha ấm trà trước để chúng tôi nghỉ ngơi chút đã.

Trên đường đi tôi chỉ ngủ, nên bây giờ không định nghỉ ngơi nữa. Vì thế, tôi uống ừng ực hết chung trà, rồi bảo mẹ Lữ Tuyết Đan dẫn lên phòng cô ấy xem thử.

Mẹ Lữ Tuyết Đan dẫn chúng tôi lên tầng hai. Cầu thang gỗ đã cũ, phát ra tiếng két két. Vừa lên trên, tôi đã thấy rất căng thẳng, ở đây quả thật chỗ nào cũng có từng đoạn kí ức nhỏ của Lữ Tuyết Đan, xem ra cô ấy rất yêu ngôi nhà này.

Tôi ngừng lại, rồi nói với mẹ Lữ Tuyết Đan: “Cô chỉ phòng Lữ Tuyết Đan cho cháu, cháu tự vào được ạ.”

Mẹ Lữ Tuyết Đan gật đầu, rồi chỉ vào phòng thứ hai bên hành lang: “Là phòng đó.”

Đẩy cửa phòng ra, hồi ức của Lữ Tuyết Đan liền ập vào mặt. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhiều tàn hồn của người chết như thế, mỗi thứ trong phòng đều có hồi ức lúc còn sống của cô ấy. Nơi đây như một bản nhật ký, ghi lại tất cả những hồi ức tốt đẹp nhất của cô.

Nhưng tôi hoàn toàn không muốn những hồi ức tốt đẹp này, hồi ức trước khi chết chắc chẳng có gì đẹp đẽ cả. Nó chắc chắn phải ngập khát vọng sống và không cam lòng khi phải chết. Nhưng tôi lại không thể tìm được thứ gì để cảm nhận được loại kí ức đó trong căn phòng.

Tuy vấn đề này hơi khó giải quyết, nhưng với kinh nghiệm đã trải qua, chắc chắn sẽ có một vật đặc biệt. Chỉ là tôi chưa phát hiện ra, chưa tìm được nó thôi…

Thấy tôi mãi không xuống, Đinh Nhất bèn đẩy cửa đi vào: “Không tìm thấy à?”

Tôi sững sốt, sao tên này lại ăn ý với tôi vậy, chỉ nhìn mặt là biết tôi gặp phải vấn đề khó rồi.

Tôi gật đầu, nói: “Cũng không phải là không tìm được, chỉ là cô ấy còn lưu luyến quá nhiều thứ, nên có nhiều tàn hồn vương vấn ở đây.” Tôi nói xong thì tiếp tục nhắm mắt, muốn tìm được thứ mình cần nhất trong tầng tầng lớp lớp hồi ức ngắt quãng này của Lữ Tuyết Đan.

Bỗng nhiên, tôi vấp chân, ngã nhào về phía trước. May mà được Đinh Nhất nhanh tay nhanh mắt kéo lại, mới tránh cho khuôn mặt tuấn tú của tôi phải thân mật với đất. Nhưng theo bản năng, tay tôi vẫn chống về trước. Đúng lúc này, tôi vô tình nắm phải đôi giày chơi bóng màu trắng. Tiếp đó, một hình ảnh đen kịt xuất hiện trong đầu tôi.

Từng tia chớp rạch sáng bầu trời, mượn ánh sáng yếu ớt này, tôi đi giữa con đường cái phồn hoa mà yên tĩnh. Nói nó phồn hoa, là vì ánh đèn từ nhà cao tầng xung quanh hắt ra chập sáng chập tối, chỗ sáng chỗ tối. Nói là yên tĩnh, vì nơi phồn hoa như vậy nhưng chẳng có người đi đường, dù có thì cũng vội vàng đến rồi vội vàng biến mất trong bóng tối.

Tôi biết đây là hồi ức của Lữ Tuyết Đan, chính là khoảng thời gian trước khi cô ấy chết. Nhưng tôi không ngờ, thứ cô ấy thích nhất khi còn sống lại là đôi giày này.

Tôi cố gắng nhìn hình ảnh trong hồi ức của cô ấy, ghi nhớ từng chi tiết. Tôi thấy cô ấy mặc quần jean ôm màu xanh nhạt, không nhìn ra được áo. Cô cầm một cái túi màu trắng đựng thứ gì đó.

Vì đi gấp nên hơi thở của cô dồn dập, nhưng bước chân lại rất chắc chắn. Xem ra đây là con đường cô ấy thường đi, rất quen thuộc, không hề do dự điều gì. Đột nhiên, phía trước sáng lên, tôi trông thấy một chiếc Audi màu đen đỗ ở đó.

Chắc Lữ Tuyết Đan cũng thấy, cô hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn bước đi nhanh. Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn 40 tuổi bước xuống, mùi rượu nồng nặc. Ông ta cười nói với Lữ Tuyết Đan: “Người đẹp, trời sắp mưa rồi, anh tiễn em một đoạn đường nhé?”

Đọc truyện chữ Full