DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 86: Thu hoạch

Đôi mắt sáng lên, trong lòng nhóc tỳ vô cùng nôn nóng, nó không còn để ý đến vết thương nghiêm trọng trên người mà nhanh chóng vọt tới.

Trên vùng núi, cốt tiễn phảng phất lưu động ánh sáng màu vàng, vừa thần bí mà lại mạnh mẽ, nằm vắt ngang trên đống đá vụn, lực lượng từ nó giải phóng ra khiến người ta sợ hãi.

"Thật là một cái bảo cụ đáng sợ!" Nhóc tỳ vui sướng, nhặt bảo tiễn lên, cầm lật qua lật lại xem xét.

Sau khi thu nhỏ lại, nó chỉ to bằng bàn tay, toàn thân màu vàng óng ánh chói mắt, không cần phải nói nhiều, đây đúng là một cái trân bảo hiếm thấy, giá trị của nó khó có thể đong đếm.

Cầm nó trong tay có cảm giác nặng trịch, nặng hơn rất nhiều các loại kim loại. Nó tạo thành bởi hai miếng xương hàm trên, hàm dưới tạo thành, nó lại được trải qua rèn luyện, săn sóc tốt, đã trở lên óng ánh, sáng loáng, vốn đã biến dạng hoàn toàn, nếu không nhìn kĩ chắc chắn không nhận ra.

Trên thực tế, nó thực sự rất đẹp, giống như được một vị đại sư giỏi nhất dùng tâm huyết cả đời rèn thành, hai con Cầu Long quấn quýt lấy nhau, trông rất sống động, đúng là tác phẩm của thần tiên truyền lại trên đời.

Khi nhìn qua, cốt tiễn cũng không có vẻ sắc bén gì, thậm chí sờ tới sờ lui chỉ thấy vô cùng trơn bóng, nhưng trong lúc đối chiến lại đáng sợ kinh người, ngọn núi cũng bị nó cắt đứt một cách đơn giản.

Trên miếng xương vàng này có một ít hoa văn, tuy rất mờ, rất cổ cũng chính là Cầu Long - loài hung thú Thái cổ đáng sợ, nhưng lại không phải là phù văn mà chỉ là một loại hoa văn xinh đẹp để trang trí.

"Quả là quang cảnh rất nhiều bộ lạc bị diệt là do nó gây ra." Nhóc tỳ vừa thúc dục, lại thấy được hình ảnh thây phơi khắp đồng, bộ cốt tiễn này có lai lịch thật kinh người.

Không thể nghi ngờ, nó là một bộ đại sát khí, không thì sao có thể tạo thành sát kiếp lớn như vậy? Nếu đang đối địch, xuất tiễn này ra, quả thực là không có gì không phá được.

Nhóc tỳ thí nghiệm một lần, bảo tiễn bay ra, bùm một tiếng, một dãy núi thấp bé đã trực tiếp xoắn đứt, đã thấy nó trợn mắt há hốc mồm, uy lực thật sự quá lớn.

Tuy vậy, lại thiếu hụt một điểm, tuy chỉ là một chiêu này mà tinh khí thần trong cơ thể nhóc tỳ đã bị tiêu hao đi rất nhiều, khiến cho trong người nó biến thành trống rỗng, lắc lư một lúc.

"Tiêu hao quá lớn, không dễ vận dụng" Nhóc tỳ lẩm bẩm.

Khó trách lúc đánh nhau, con Tế Linh kia cầm bảo vật này cố sức như vậy, dùng mấy lần thì thân thể run rẩy, để đến cuối cùng dẫn phát ra bệnh cũ, khiến thân thể nổ tan tành.

"Ta cũng không phải Xuyên Sơn Giáp, lại không phải đồng loại với chủ nhân miếng xương này, không cần mơ mộng làm việc nghịch thiên là phục sinh miếng kim cốt này, cứ coi nó là một cái bảo cụ hiếm thấy là được rồi, như thế thì cũng chẳng làm bản thân mình bị thương được."

Mắt to lóe lên, nhóc tỳ đối với bảo tiễn đúng là yêu thích không buông tay, với nó miếng cốt khí màu vàng trơn bóng này không có nguy hiểm gì, mà ngược lại nó còn có thể bảo vệ bản thân.

Vèo! Cốt tiễn hóa thành một vệt sáng vàng chui vào trong một miệng núi lửa trong người nhóc tỳ, nó nổi lên chìm xuống trong dòng dung nham phun trào, được thiên địa linh khí tẩm bổ.

Sương mù tan rã, vùng núi lại khôi phục yên tĩnh như cũ, trên bầu trời, một vầng trăng sáng đang treo lơ lửng, nơi này chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn, đất đá gồ ghề, rừng cây cũng đã bị hủy diệt hết rồi.

Từ xa xa truyền tới tiếng kêu thất thanh, cảm giác như là rất đau đớn. Nhóc tỳ cùng Tế Linh đại chiến thời gian dài dường như đã san bằng cả vùng núi, tất nhiên sẽ khiến bọn hung khấu bị ảnh hưởng rồi.

Nhất là kích thước khổng lồ như Xuyên Sơn Giáp, mỗi lần ra đòn hoặc là xuất ra bảo cụ đều làm cho đất đá tung trời, khiến cho rất nhiều tên bị thương, chí ít cũng ngộ sát hai ba mươi tên hung khấu.

Sau khi mây mù tan đi, chiến trường cũng sáng sủa hơn, đám giặc cướp núp sau tảng đá lớn đều đứng dậy nhìn về phía này, kết quả khiến chúng lạnh buốt toàn thân, tất cả đều ngây ngốc với nhau.

Tế Linh thua, nó đã chết trên núi!

Đối với bọn chúng, chuyện này chẳng khác gì câu chuyện thần thoại đã bị phá hủy, kích thích quá lớn. Trong lòng chúng, địa vị con Tế Linh này chẳng khác gì thần thánh, không thể chiến thắng được, vậy mà bây giờ nó lại bị một đứa bé giết chết.

"Nó.. giết chết Tế Linh, nó là Thái cổ hung thú chuyển thế thành người à!" Bọn cướp kêu to, thể hiện sự sợ hãi.

Mặt bọn chúng tái như màu đất, cả người run rẩy, đã mất đi Tế Linh, sao còn có thể đi lại trong Đại Hoang này? Chắc chắn chúng sẽ chết rồi.

Tất cả bọn chúng đều cho rằng, Tế Linh không thể chiến thắng, cho nên chúng ngồi đợi đứa bé này bị nuốt, tuyệt đối không ngờ rằng sẽ thấy được kết quả không thể tin được này.

"Mày... mày muốn gì, muốn giết bọn tao sao?" Một tên hung khấu run run. Bình thường, khi giết người bọn chúng nào cảm thấy gì, thế nhưng đến bản thân đối mặt cái chết, thì cũng chẳng có gì ngoài sợ hãi.

"Đám người bọn tao phái đi đều bị mày giết sao?" Bọn hắn thật sự sợ rồi. Chỉ một đứa bé thôi đã chém giết ba bốn chục người của chúng rồi, sau đó lại tìm được và hạ gục Tế Linh nữa, bây giờ lại muốn đầu của cả đám bọn chúng, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Giờ khắc này, trong lòng bọn chúng nhóc tỳ ngang ngửa với một con Ác Ma rồi.

"Ta không giết những người kia, cũng không có ý định chém đầu từng đứa tụi bay" Nhóc tỳ bình thản nói.

"Ah..." Đám cướp reo lên vui sướng, chỉ cận bọn cúng có thể sống sót thì không có gì là quan trọng cả.

"Vậy ba mươi, bốn mươi người kia đều còn sống?" Vẻ mặt đại thủ lĩnh lộ ra khác thường.

"Không, chúng vùi thây trong bụng thú rồi." Nhóc tỳ đáp.

"Mày..." Bọn cướp biến sắc, tức thì hiểu rõ, đây chỉ là một đứa bé, không chịu nổi nhiều máu tanh như vậy, nên sẽ không tự mình ra tay nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

"Tộc trưởng gia gia nói, đối với kẻ ác quá khoan dung chính là dung túng cho bọn chúng tiếp tục gây họa, tiếp tục sẽ có nhiều người chết hơn." Nhóc tỳ khẽ nói, nó giơ cổ tay lên. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Một cái vòng răng thú óng ánh xuất hiện, từng cái sáng long lanh, trắng noãn như ngọc, đây là kiện bảo cụ đầu tiên nó lấy được, chính là thuộc về con Tế Linh ở Bái thôn.

" Xoẹt", "Xoẹt"...

Tiếng xé gió vang lên, bốn mươi điểm sáng trắng muốt như ngọc bay về đám cướp, phụt phụt, máu tươi tung tóe, rât nhiều hung khấu bị phế đi, tinh khí trong cơ thể tan biến hết.

"Ah, không!"

"Mày..."

Bọn chúng vừa sợ vừa giận lại sợ, tại trong Đại Hoang này mà mất đi chiến lực thì khác gì bị đẩy vào địa ngục, chúng lấy gì mà chống lại mãnh thú đây?

Đại thủ lĩnh muốn chạy trốn, nhưng hắn lại được nhóc tỳ đặc biệt để ý, vòng răng thú màu trắng bay lên, quấn chặt lấy hắn, khẽ xoắn một cái, toàn bộ phù văn trong cơ thể hắn phai mờ hết.

"Trời ơi, đừng!"

Nhưng mà mọi thứ đã muộn, trong nháy mắt mấy chục tên bị ngã trên mặt đất, thở phì phò, trong lòng chúng tràn ngập sự sợ hãi.

Từ lúc lên núi đến giờ, Nhóc tỳ đã đánh bại rất nhiều tên, nhưng cuối cùng đều chưa hề hạ sát thủ, nó giữ lại mạng sống cho bọn chúng để cho Đại Hoang "tinh lọc" những ác nhân này.

"Ta muốn biết, các ngươi đến tột cùng đến từ ở đâu, phục tùng kẻ nào?" Nhóc tỳ bắt đầu thẩm vấn, nó muốn biết hung khấu rốt cuộc thuộc về thế lực đáng sợ nào.

Lúc đầu đám cướp không phối hợp, nhưng cuối cùng vẫn là có gì đều khai hết.

"Tiểu Tây Thiên..." Nhóc tỳ lẩm bẩm, hung khấu nói ra cái tên này, nhưng hiểu biết của chúng lại có hạn, bọn chúng chỉ là vâng lệnh làm việc, tìm kiếm Chí Tôn Thần Tàng. Theo như truyền lại thì đã có manh mối rồi, bây giờ cần thu thập rất nhiều Hắc kim, thu lại chờ khi phá phù văn trong cổ trận phải dùng đến.

Hung khấu cũng không phải chỉ có một đội, nhưng mà cũng chỉ có đám hung khấu này mới có Tế Linh mạnh mẽ như vậy, mà con Tế Linh này chính là đến từ Tiểu Tây Thiên kia!

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, nhóc tỳ thả lỏng thần kinh căng thẳng xuống, đặt mông ngồi xuống rồi nằm luôn trên mặt đất.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, trên người nó có mấy cái lỗ máu, cột sống thiếu một chút cũng bị đánh gãy, toàn thân máu me, mình đầy thương tích. Trong trận chiến này, nó bị thương cực kì nghiêm trọng nhưng vẫn chống đỡ đến bây giờ.

Tế Linh chết đi, đám giặc cướp lại mất đi chiến lực, nhóc tỳ mới có thể thả lỏng hoàn toàn, nằm ở đó, muốn động cũng động không được nữa rồi.

Phù văn lóe lên, tự động giúp nó chữa thương, nó khẽ rên lên, lần này nó thật sự rất mạo hiểm mà đại chiến, dường như nó đã mang cả mạng ra, cũng thiếu một chút là chết ở đây rồi.

Nó đại chiến với Tế Linh mấy trăm hiệp, toàn bộ nhờ vào ý chí mạnh mẽ mà chống đỡ, đến bây giờ, rốt cuộc nó đã có thể thả lỏng rồi. Máu đã ngừng chảy từ lâu, trong người nó đang rung động đùng đùng, đây là trong người nó đang tái tạo lại máu thịt, trùng tu lại thể xác và tinh thần.

"Vèo...vèo..."

Bóng Lông xuất hiện, chỉ trỏ đằng xa, ý nó muốn nói cho nhóc tỳ biết, đám vật cưỡi của bọn hung khấu đã bị nó khống chế rồi.

Nó cũng nhìn ra được vết thương của nhóc tỳ rất nghiêm trọng, nó vò đầu bứt tai, rồi nhịn không được hét lên thảm thiết, ý nó là, lại muốn lấy máu ta ư? Quá xui xẻo rồi.

"Đừng giả vờ kêu thảm thiết thế chứ, tao chưa hề nói lấy máu quý của mày cứu tao mà." Nhóc tỳ nhíu mũi nói, rồi nó lôi một cái bình ngọc từ trong lòng ra, đổ ra một hạt Bảo đan có mùi thơm ngát.

Lập tức thì Bóng Lông kêu lên, nó cảm thấy tức đến vỡ phổi, nhảy lên nhảy xuống, vuốt nhỏ quơ quơ.

"Được rồi, đừng kêu nữa, ta thừa nhận cái này là do máu của mày luyện thành, nhưng chỉ là phần thừa còn lại của khi đó thôi." Nhóc tỳ chột dạ giải thích.

Ực ực! nó đã nuốt xuống bảo dược, chỉ một lát, tinh khí toàn thân bành trướng, dược đan đã tan ra chữa thương thế của nó một cách nhanh chóng, đúng là hiệu quả thần kì.

Bóng Lông rất cực phẩm, nó chạy tới, cướp lấy cái bình ngọc, dốc vào trong miệng mình rồi định nuốt xuống. Ai dè lại phát hiện cái bình trống không, nó tức giận kêu la rồi ném cái bình đi thật xa.

"Bóng Lông à, nó là dùng màu của mày kết hợp với một ít thuốc cổ luyện thành mà, mày cũng muốn ăn sao? Hay là, sau khi trở về chúng ta lại luyện thêm một lò nữa?" Nhóc tỳ dùng giọng thương lượng nói.

"Chít chít..." Bóng Lông nắm bàn tay nhỏ màu vàng, lườm nhóc tỳ một cái thể hiện sự khinh bỉ, chuyện này đánh chết nó cũng không đồng ý.

"Đi thôi"

Sau nửa canh giờ nhóc tỳ đứng dậy, lại tiếp tục long tinh hổ mãnh, ba miệng núi lửa xuất hiện, dung nham chảy ra đi vào trong người nó, làm cho nó tràn đầy tinh thần.

(Long tinh hổ mãnh : chỉ người rất nhiệt tình, rất phấn chấn, khỏe mạnh, có tinh thần.)

"Bóng Lông, mày xử lý bọn hung khấu này đi." Nhóc tỳ phân phó.

Bóng Lông hướng về phía rừng núi phía xa kêu to một tiếng, mấy con Cự thú xuất hiện, bọn chúng nó nhìn như hổ đói từ lâu, lập tức chạy về núi rừng bị tàn phá.

Cuối cùng, toàn bộ bọn hung khấu đều phải đền tội, không sót một tên nào.

Vừa đi được vài dặm, nhóc tỳ đã gặp lại tộc trưởng, lão đã rất vội vàng khi đi đến đây, trên mặt lão tràn đầy lo lắng.

Nhóc tỳ cảm thấy trong lòng thật ấm áp, tộc trưởng gia gia lo lắng vì nó, thấy nó lâu mà không quay lại, đây chẳng phải là muốn liều cái mạng già của lão mà đến rồi.

"Gia gia, cháu ở chỗ này."

"Nhóc à, cháu...không việc gì, tốt quá rồi!" Lão tộc trưởng rất kích động, sau khi lão nhìn thấy mấy chục con hung thú chở cái xác vàng óng ánh bị chia năm xẻ bảy của con Xuyên Sơn Giáp lại càng trợn mắt, không nói được gì.

"Giết...con Tế Linh kia rồi sao?"

"Vâng!" Nhóc tỳ gật đầu.

"Ha ha ha..." Lão tộc trưởng cười to, nước mắt giàn dụa, lão cảm thấy vô cùng sung sướng và khuây khỏa, cảm giác đứa nhóc này đã trưởng thành, có thể bay lượn ra bầu trời xa rồi.

Hai người cùng nhau chạy về, đi được mười mấy dặm thì gặp gỡ một nhóm người, đấy chính là nhóm đàn ông trung niên như Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao, từng người từng người đỏ ngầu hai mắt, tư thế như muốn liều mạng.

"Cái gì, cháu chém chết con Tế Linh khổng lồ kia?" Cả đám đờ ra, sau đó bắt đầu cười lớn.

Mọi sự khẩn trương và sâu lo bị quét sạch sành sanh, bọn họ mang chiến lợi phẩm trở lại làng. Lúc này Thạch thôn rất yên lặng, chỉ có bọn họ mà thôi, những người khác đều đã dời đi.

"Mau mau, mau đuổi theo bọn họ suốt đêm, gọi bọn họ trở về."

Việc vui lớn như vậy nên bọn họ không thể đợi đến bình minh, muốn cho hết thảy tộc nhân đều biết để trong lòng mọi người khỏi lo lắng.

"Gia gia, cháu đi ngủ trước đây." Giấc ngủ này nhóc tỳ ngủ rất say, khi tình dậy đã là hoàng hôn ngày hôm sau rồi.

Lúc này trong thôn mùi thịt thơm nức mũi, từng người từng người cười không ngậm miệng vào được đang thu thập huyết nhục của Tế Linh, trong nồi thịt hầm tỏa ra ánh sáng lờ mờ, tinh khí dồi dào đến đáng sợ.

Một đám trẻ con càng là chạy tới chạy lui, kêu ầm ỹ, đây chính là huyết nhục Tế Linh, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới mà hôm nay sắp được ăn rồi.

"Nhóc tỳ, cậu thật lợi hại à, lại có thể chém giết Tế Linh." Một đám trẻ con bao vây lấy tiểu Thạch Hạo, chúng nó rất hưng phấn cùng kích động.

"Tiểu ca ca, ca thật lợi hại, sau này phải dạy cho đệ đó." Trong mắt Thạch Phong sáng rực, nó gần như sùng bái nhóc tỳ.

Còn đám đàn ông trưởng thành thì vội vội vàng vàng, huyết nhục Tế Linh ẩn chứa tinh huyết cần phải xử lý tốt, đây là bảo bối khó có thể phỏng đoán được giá trị.

Chỉ có một phần nhỏ thịt được luộc và quay, thịt và cốt phải luyện chế với lão dược mới có hiệu quả cao hơn, huyết thảy tộc nhân đều thu được đại ích, thể chất sẽ tăng cường rất nhiều.

Ngay cả những tộc lão cũng bận rộn cả ngày, bảo huyết cùng gân mạch quý giá nhất đều do bọn họ tự mình thu thập.

Với Thạch thôn mà nói, săn giết được một con Xuyên Sơn Giáp cũng tương đương với chiếm được một bảo tàng, sử dụng tốt có thể phát huy ra tác dụng càng to lớn.

Một đêm này các tộc nhân cực kỳ vui sướng, đâu đâu cũng có tiềng cười cười nói nói, mọi người ngồi quanh đống lửa trại, náo náo nhiệt nhiệt, ăn thịt Tế Linh thơm nức.

Đọc truyện chữ Full