DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1236: Không rõ tung tích, một mình vào núi

“Chuyện này... rốt cuộc là thế nào vậy?” Tưởng Phán Phán là người đầu tiên lên tiếng, nhìn về

phía Ake. Thần sắc của Ake cũng ngơ ngẩn, “Cô Hàn... không thấy đâu cả?”

“Cái gì?” Lâm Thi Thi hoảng sợ cao giọng, “Vậy chúng ta mau chia nhau ra đi tìm thôi, một giờ sau tập trung tại chỗ này.”

“Được.”

“Tôi đi hướng bên này.”

“Tôi1đi bên kia.”

Mọi người đều lập tức hành động. Ngay khi Chu Dịch đang chất vấn nhân viên quay phim thì đã có người chạy tới lều báo cho người tổng phụ trách hiện trường, cũng chính là tổng đạo diễn Trương Giang. “Cái gì? Lạc mất người?” “Dù sao thì tới giờ vẫn chưa thấy về.” Nhân viên đến báo tin rụt8cổ lại.

Một người còn sống sờ sờ mà biến mất, chuyện này không thể coi là nhỏ được. Huống hồ, đó còn là một Ảnh Hậu.

Vẻ mặt Trương Giang liên tục thay đổi, khi nghe nói Chu Dịch đằng đằng sát khí túm theo nhân viên quay phim tự mình đi tìm người, dường như nghĩ tới cái gì, thình lình vỗ đùi,2“Chuyện này không xong rồi! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả? Mau đi tìm hết cho tôi!”

“Vậy... Chuyện quay chụp thì phải làm sao đây?”

“Vào lúc quan trọng như thế này, đương nhiên tìm người quan trọng hơn!”

“Vâng vâng!” Sau một câu ra lệnh, toàn bộ tổ tiết mục, bao gồm cả nhân viên hậu cần bắt đầu tản ra khắp4thôn để tìm người.

Mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.

Chu Dịch cùng hai người quay phim đi theo con đường mà bọn họ và mẹ con Hàn Sóc đã đi, lục soát khắp nơi xung quanh, còn dò hỏi cả thôn dân quanh đó nữa.

“Bác à, bác có thấy một người phụ nữ, cao khoảng chừng này,“ Chu Dịch giơ tay so với vai mình, “Mặc áo thun màu rượu, còn dẫn theo một đứa bé không?”

“Xin lỗi, tôi không thấy.”

“Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Trên đường đi gặp không ít người dân trong thôn, Chu Dịch lần lượt hỏi từng người một, tuy rằng đã cố gắng áp chế cảm xúc muốn nổi giận nhưng trong đôi mắt đen kịt và thâm thúy dường như đang ẩn chứa đầy bão tố.

Làm người ta vừa cảm thấy không rét mà run, cũng âm thầm sợ hãi. Đặc biệt là hai người quay phim ở trung tâm luồng áp lực này không khỏi toát mồ hôi đầy đầu, trong lòng căng thẳng, áo thun đã gần như ướt nhẹp toàn bộ, dính sát vào da thịt. Vừa do nắng nóng, cũng vừa do bị Chu Dịch dọa. Màn đêm dần buông, một tiếng tách vang lên. Theo ánh lửa sáng lên, gương mặt lạnh thấu xương của người đàn ông cũng được chiếu sáng, ngọn lửa nhỏ ghé sát lại gần, châm lên điếu thuốc lá hắn đang ngậm trên miệng. Không rõ do ảo giác hay hoa mắt mà hai người quay phim trẻ tuổi hơn dường như cảm thấy ánh lửa đang lay động, quá trình chấm thuốc cũng dài hơn so với tưởng tượng.

Có lẽ là do gió quá lớn, cũng có lẽ là người đàn ông ấy đang run tay.

Chu Dịch hít sâu một ngụm, hương vị nicotin nhanh chóng tràn ngập trong khoang ngực và toàn bộ đầu luði.

Cuốn vào phổi một vòng rồi lại từ từ nhả ra.

Mọi sắc thái trên mặt đều bị màn khói trắng che phủ, làm người ta không thể quan sát rõ ràng được. Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, ngón tay kẹp điếu thuốc dừng lại.

“Alo.”

“Chu Tổng, tôi là Trương Giang...” “Đã tìm được người chưa?” “Vẫn... vẫn chưa tìm thấy.” “Ăn hại!” Tức giận ào ào cuốn tới, những cảm xúc bình lặng như gương đều làm đệm lót cho toàn bộ sự bùng nổ mạnh mẽ vào giờ phút này.

“... Xin lỗi.”

“Tổ chức người bên chỗ anh chia ra tìm theo khu vực, đừng có đi lung tung như ruồi mất đầu.” “Vậy anh...” “Còn nữa...” Chu Dịch không cho anh ta cơ hội mở miệng, “Thay tôi chuẩn bị một bộ quần áo gió, đầy đủ nước, lương khô và đồ giữ nhiệt.”

Trong tim Trương Giang đập thình thành, mơ hồ suy đoán tới khả năng nào đó, đang định mở miệng dò hỏi thì bên kia lại truyền đến một tiếng thở dài, nhỏ tới mức khó mà nghe thấy.

Hắn nói, “Tôi muốn vào núi. Nếu sáng ngày mai còn chưa trở ra thì lập tức báo cảnh sát.”

Lúc này báo cảnh sát, lại là địa bàn xa lạ thì sẽ được phân định là “dân cư mất tích”, chỉ lập án sau 24 giờ, trong lúc đó có thể phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Nếu hắn vào núi thì tình hình sẽ khác. Nếu sau hừng đông mà còn chưa trở ra thì cảnh sát cũng sẽ có đủ lý do để tin rằng đây là “tai nạn” chứ không đơn thuần là “mất tích” nữa.

Mục tiêu khác nhau nhưng cuối cùng vẫn đạt được hiệu quả mà hắn muốn. Thay quần áo gió xong, Chu Dịch cúi đầu kiểm tra trang bị”, nước và bánh quy đều có. “... Tôi đã gọi điện về thủ đô, ý của đài truyền hình là anh nhất định đừng xúc động!” Trương Giang đứng ở một bên, tận tình khuyên nhủ. Tuy Chu gia không còn được như trước nhưng thuyền nát vẫn còn được ba cân định, mối quan hệ ở Tân Thị vẫn không thể coi thường được. Hơn nữa, Chu Dịch không phải người tầm thường, còn rất có ảnh hưởng trong giới giải trí, bên trên không đồng ý cho hắn tự mình dấn thân vào nguy hiểm với bất kỳ lý do gì. Xảy ra chuyện thì dùng cả đài truyền hình để đền cũng không đền nổi. Mệnh lệnh từ các cấp bên trên rót xuống rơi hết lên người Trương Giang, bây giờ anh ta đang ở trong thể tiến thoái lưỡng nan, vô cùng khó xử.

“Chu Tổng à, anh đừng... làm khó dễ tôi nữa!”

Chu Dịch lấy bản đồ và đèn pin ra, cất vào túi quần, sau đó kéo xoẹt khóa ba lô, vung lên, đeo lên vai. Đảo mắt nhìn Trương Giang, “Khó xử ư?” Hắn cười lạnh, đôi mắt hoa đào ẩn chứa sự mỉa mai.

Trương Giang bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lạnh toát cả người. “Giờ vợ tôi, con tôi đều mất tích, thế mà con mẹ nó anh lại bảo tôi đừng xúc động ư?”

Gầm lên giận dữ một câu, sau đó Chu Dịch nghênh ngang bỏ đi. Trương Giang nhớ tới nhiệm vụ mà bên trên dặn dò thì không khỏi thở dài não nề, sau đó liền xoay người đi vào trong buồng, có lẽ là đi gọi điện báo cáo.

Những người còn lại chỉ biết nhìn nhau.

Lâm Thi Thi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì thật đấy chứ?”

Chồng cô ta là Khang Điện ôm lấy bờ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, đừng tự dọa mình.”

Tưởng Phán Phán thì bị con trai làm ồn tới phát phiền, không khỏi giơ tay phát lên mông thằng bé một cái, “Con có thể an tĩnh một chút được không hả?”

Miệng Khốc Phong méo xệch, dáng vẻ muốn khóc, cực kỳ đáng thương. “Vậy mẹ nói cho con biết gì Hàn với em trai đâu rồi, con sẽ không ồn ào nữa.” Tưởng Phán Phán đau đầu, “Nếu mẹ mà biết thì tốt rồi!”

Điểm mà Lý Sương chú ý lại không phải bản thân Hàn Sóc mà là đang nghĩ tới động tác và thần thái vừa rồi của Chu Dịch, nhìn thì thấy có vẻ rất để tâm tới Hàn Sóc.

Có điều, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy điều này hợp lý mà thôi.

Dù sao con trai ruột cũng đang mất tích, hắn sốt ruột cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là không khỏi hơi quá mức khẩn trương... Sau khi Chu Dịch rời đi liền bỏ ra một số tiền lớn để thuê hai người dân địa phương dẫn đường cho mình.

“Trời đã tối thế rồi, chúng tôi chỉ có thể đưa anh tới Niên Bàn Khẩu thôi, đi nữa vào trong là rừng mưa nguyên thủy, thường xuyên có dã thú qua lại, tôi khuyên anh tốt nhất đừng vào đó.”

Chu Dịch hoàn toàn không có ý kiến gì với lời khuyên đó, chỉ nói: “Dẫn đường đi.” Ước chừng bốn mươi phút sau, hai người dân địa phương dừng lại. “Nơi này chính là Niên Bàn Khẩu, cũng là ranh giới giữa khu dân cư và rừng rậm, nếu cứ tiếp tục đi lên phía trước thì sẽ rất dễ bị lạc, bản thân anh phải cẩn thận đấy.”

“Cảm ơn.” Chu Dịch đưa tiền cho hai người họ.

“Vậy chúng tôi đi đây...” Trước khi chia tay, mỗi bước lưu luyến, còn không quên dặn dò, “Thật đấy, anh đừng vào thì hơn!”

Gió đêm mang theo hơi thở lạnh lẽo ghê người, có lẽ do có sương mù nên cả thế giới cũng trở nên mông lung hon.

Phía chân trời, trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ như gương. Chu Dịch cởi áo khoác ra, dán lên người thêm hai miếng giữ nhiệt, đứng yên tại chỗ, châm một điếu thuốc đến tận khi thân thể ấm áp lên mới lên đường. Đầu tiên là tìm kiếm ở khu vực lân cận, ở những nơi đã tìm qua đều để lại ký hiệu. Càng tới gần lối vào rừng rậm thì cây cối càng mọc um tùm, ngay cả bụi cỏ thấp nhất cũng cao ngang đùi hắn.

Chu Dịch dùng đèn pin rọi vào trong, không thấy ánh sáng tản ra liền biết diện tích khu vực này rất rộng.

Tiếng ve mùa hè, thỉnh thoảng còn có âm thanh ếch nhái truyền đến.

Một cơn gió lạnh lùa qua, Chu Dịch tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào. Hắn không nóng lòng tiến vào trong rừng ngay mà tiếp tục tìm kiếm bên ngoài rìa. Không phải hắn sợ hãi gì cả mà ở nơi như thế này, người hiểu biết một chút sẽ chẳng bao giờ tự tiện đi vào. Rất khó xảy ra khả năng Hàn Sóc mang theo A Thận chủ động tiến vào đây.

Giả thiết nếu không phải cô chủ động mà là bị người khác cố ý chơi xấu, hoặc đánh ngất, trói lại... ném tới chỗ nào đó để giấu người thì nơi này cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Tuy rằng nơi này có thể giấu người khá tốt nhưng làm sao đối phương có thể đảm bảo được rằng sau khi đưa người vào đây rồi, kẻ đó có thể bình yên về sự rời đi được chứ? Tóm lại, khả năng Hàn Sóc tiến vào trong rừng là cực kỳ nhỏ. Đảo mắt đã qua hai tiếng, Chu Dịch đã gần như lục lọi khắp mọi ngóc ngách xung quanh đây nhưng vẫn cứ tốn công vô ích. Trong lúc này, điện thoại chưa từng đổ chuông.

Móc ra kiểm tra, chợt, ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ.

Hoàn toàn không có tín hiệu gì, đổ chuông thế quái nào được.

Tiếp tục tìm theo hai hướng còn lại...

Trăng đã treo giữa trời, kim đồng hồ nhích dần tới con số 11, từ lúc phát hiện ra Hàn Sóc mất tích tới giờ đã qua tám tiếng.

Trương Giang đã phải tiếp vô số cuộc gọi, có cuộc gọi từ đài, thậm chí còn có cuộc gọi từ cơ quan chính pháp...

Những người đi tìm kiếm đã sớm tản ra từ lâu, bốn nhóm khách mời cũng được đưa về chỗ nghỉ ngơi của riêng từng nhà.

0 giờ sáng, cảnh sát đến khiến cho thân trang đang ngủ say bừng tỉnh. Không ít nhà thích xem náo nhiệt bật đèn điện sáng trưng, nhô đầu ra khỏi cửa sổ như đang xem chuyện gì kỳ lạ lắm.

“Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc các anh cũng tới rồi!” Trương Giang đón họ ở cửa. Đến tận lúc này, tảng đá đè nặng trong lòng anh ta mới nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn không thể rơi xuống đất một cách an ổn.

Đọc truyện chữ Full