DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1290

Ngày hôm sau, đến phiên Tống Tử Văn và Nhiễm Dao.

Tiểu Công Trúa không có sở thích quái đản như Hàn đại ảnh hậu, ba bộ trang phục đều theo phong cách thục nữ dịu dàng.

Trong lâu đài2nguy nga tráng lệ, nàng công chúa tỉnh giấc, nàng mặc một bộ áo ngủ dậy bằng tơ lụa màu kem, để lộ ra chiếc gáy trắng ngần và vùng xương quai xanh xinh đẹp. Lúc này, đang5soi gương chải đầu. Tóc đen như thác rủ xuống lưng, cảm giác bóng mượt cứ như loại tơ lụa thượng hạng. Trong gương phản chiếu hình bóng của một người đàn ông, dựa người vào khung cửa,6im lặng ngắm nhìn. Thợ chụp ảnh lấy tiêu cự, tách tách, lưu giữ hình ảnh.

Nhiễm Dao xoay đầu, mỉm cười, lại thêm một tấm nữa.

Cầu thang xoắn ốc, một nam một nữ nắm tay nhau bước xuống.

Nhiễm5Dao mặc một bộ váy màu trắng, dài đến mắt cá chân, từng tầng váy không đều tạo cảm giác như hòn chì, đong đưa theo hình dạng phức tạp. Eo cao bó bụng, cao đến dưới ngực,3thiết kế ôm ngực hở vai, hai tay áo trái phải được đính kết ruy băng, vừa ngọt ngào vừa gợi cảm.

Tống Tử Văn mặc áo đuôi tôm, quần đen, bốt cao. Hai người nắm tay nhau, chậm chậm bước đến, cứ như quý ông và quý cô bước ra từ danh họa nổi tiếng của châu u.

Hoặc là dựa sát vào nhau, hoặc là nhìn nhau, hoặc chỉ một bên ngắm nhìn...

Từ cảnh đều được ống kính ghi giữ lại.

Cuối cùng mới là ảnh cưới truyền thống.

Cổ áo đan chéo kín kẽ, ống tay áo ren dài đến khuỷ tay, kiểu áo cưới rất truyền thống.

Chân váy chạm đất, khăn voan trùm đầu khẽ hất lên, vương miệng kim cương trên đỉnh đầu, tay cầm hoa đặt vị trí dưới ngực một tí, ngay cả nụ cười cũng rất vừa vặn.

Cổng lâu đài được đẩy ra, ánh nắng hắt vào, cả thế giới dường như rực sáng hẳn lên.

Điệu Valse êm ái du dương, hoa tươi giăng đầy hai bên đường, phía cuối thảm đỏ, người đàn ông mặc đồ vest giày da bước đến, giống như hoàng tử nghênh đón nàng công chúa mình đã yêu từ lâu.

Cái kết mỹ mãn trong truyện cổ tích, cũng cho ra quả ngọt trong đời sống hiện thực.

Hàn Sóc đứng ở nơi không xa, dùng khủy tay chọt vào Đàm Hi: “Này, cậu có phát hiện ra không, Tiểu Công Trúa của chúng ta gầy hơn nhiều so với cái thời mới học đại học.“.

“Sao nào, chẳng lẽ phải mang mặt trẻ con cả đời sao?”

“Không phải... có chút thịt, mũm mĩm, chẳng phải sẽ càng đáng yêu hơn sao? Đợi sau này khi đứa bé lớn rồi, mỗi tay của Tống Tử Văn dắt một đứa, người khác còn cho rằng anh ta có hai cô con gái cơ, như thế thì thú vị lắm.”

“Biến thái!”

Hàn Sóc tức giận nhếch miệng: “Nói này, ngày mai là đến lượt cậu và Lục đại soái ca lên sân khấu biểu diễn rồi, trang trại ngựa đấy nhé, cậu hiếu mà, kiếu trên lưng ngựa gì ấy... hì hì...”

Đàm Hi đen mặt.

“Nhạc nền tớ đã tải về rồi, chàng trai chăn ngựa, chàng thật uy vũ khỏe mạnh...”

Fuck, còn ngân nga nữa chứ. Đêm đến, biệt thự Thánh Tuyền Thiên Vực. Đàm Hi chui vào trong ổ chăn thì nhìn thấy hai chiếc đầu nhỏ lấp ló ở ngoài cửa. “Còn không chịu vào đây nữa? Thích hứng gió lạnh chứ gì?”

Tuy đã là tháng Ba mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn thấp, nhất là sau khi màn đêm buông xuống, và hai đứa nhóc chỉ mặc áo ngủ, rõ ràng là vừa mới bò khỏi ô chăn.

Ngộ Hạ nhào đến, chui vào lồng ngực ấm áp của mẹ.

A Lưu đi chậm nửa bước, không giành vị trí trước ngực mẹ, mà chỉ nằm ngoan ngoãn bên gối. “Mommy, ngày mai mẹ và ba đi chụp hình cưới, con có thể đi cùng không? Còn anh trai nữa.” “Có thể.”

“Yeah!”

Lục Chinh tắm xong bước ra, hai đứa nhóc vội vàng chuồn về phòng mình.

Nửa năm gần đây, hai chị em đã có thể quen với việc ngủ riêng với Đàm Hi, chắc là phản kháng cũng không có hiệu quả gì, dù sao, ba quá mạnh mẽ, nên hai đứa nhóc từ bỏ việc vùng vẫy luôn. “Lại quậy nữa à?” Lục Chinh ngồi bên giường.

Đàm Hi nhận lấy khăn lông khô trong tay anh, nửa quỳ sau lưng anh, lau tóc giúp anh: “Không có, chỉ là ngày mai có thể sẽ có thêm hai chiếc đuôi thôi.”

“Muốn đi cùng à?” “Ừ.” Đàm Hi gật đầu, vỗ vai anh, “Được rồi, lấy máy sấy tóc qua đây.”

Lục Chinh làm theo. Đàm Hi ấn nút, hơi nóng ùa ra nương theo tiếng ù ù của máy sấy. Năm ngón tay hơi lạnh của cô luồn qua tóc anh, cảm giác lạnh ấm giao thoa khiến da đầu Lục Chinh tê dại, cái cảm giác ấy từ phần gáy men theo xuống xương sống.

Đợi đến khi Đàm Hi đặt máy sấy tóc xuống, vẫn còn chưa kịp rút điện ra, thì anh đã đè cô xuống giường. Trong lúc quấn quýt, loáng thoáng nghe thấy được vài tiếng nói nho nhỏ.

“Anh... cần... thận một chút... ngày mai còn phải mặc áo cưới nữa...” Đáp lại cô lại là sức lực càng hung mãnh hơn của anh. Đêm dài đằng đẵng, âm thanh mơ màng du dương. Ngày hôm sau, trang trại ngựa ở ngoại ô Thủ Đô. “Sắp 9 giờ rồi, sao vẫn chưa đến nữa?” Nhiễm Dao vừa nhìn đồng hồ, vừa bước đi. Thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm đã có mặt, nhưng đối tượng chụp ảnh vẫn chưa chịu đến. Hàn Sóc nhặt một cọng cỏ, cầm trong tay đi trêu ngựa, khều nhẹ lên đầu mũi của chúng, “Chắc là tối qua làm việc quá khuya, nên vẫn chưa tỉnh dậy đâu.” Nói xong, bản thân cô dường như cũng như bị lây nhiễm, ngáp một cái thật dài. Nhiễm Dao liếc nhìn, cười nhạo: “Sao tớ thấy người làm việc đến khuya lại là người khác cơ?” Hàn Sóc nhìn cô đầy cổ quái, sau đó hóa thành vui mừng: “Không tồi, biết đen tối rồi, tuy chỉ là loại xoàng xinh, nhưng ít ra cũng đã có tiến bộ, rất tốt, tiếp tục nghiên cứu sâu hơn đi.”

Hai má Nhiễm Dao đỏ bừng.

Khoảng 10 phút sau, Lục Chinh và Đàm Hi mới đến, tay nắm tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau lưng là hai chiếc đuôi nhỏ, lắc qua lắc lại. Hai mắt Hàn Sóc sáng rực, đi về phía hai đứa nhóc, mỗi tay ôm một đứa vào lòng, xoa nắn một hồi, “Nói, có nhớ mẹ nuôi không?”

Ngộ Hạ: “Nhớ-” Giọng con nít non nớt.

Hàn Sóc Xoay sang nhìn A Lưu. Cậu nhóc hình như lại cao hơn rồi, nhưng tính cách vẫn ngoài lạnh trong nóng như thế. Nói một câu “nhớ” bộ sẽ chết hay sao?

Tức thật mà.

Phương án chụp của Đàm Hi là do cô tự viết. Khi thợ chụp cầm lấy bản phương án, càng xem càng kinh ngạc: “Cái này...độ khó có cao quá hay không?” “Cao ư?” Đàm Hi vừa để mặc cho chuyên viên trang điểm làm việc, vừa hỏi ngược lại. Thợ chụp ảnh gật đầu. “Ồ.”

Sau đó?

Không có sau đó nữa. Khi Đàm Hi cưỡi lên lưng ngựa, vào giây phút siết chặt dây cương, thợ chụp ảnh mới biết sự lo lắng lúc nãy của mình ngốc nghếch đến cỡ nào.

Rõ ràng đối phương là một cao thủ cưỡi ngựa, còn sợ không xử lý được trên lưng ngựa hay sao?

Buồn cười!

Lúc này, Đàm Hi đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời vàng óng, cô chỉ mặc một chiếc áo dây dài đến dưới ngực, để lộ hai đường cơ ngực và lỗ rốn xinh xắn. Nửa người dưới là chiếc quần bó màu kem, mang theo bốt cao, đầu đội một chiếc nón cao bồi.

Một tay siết cương, một tay cầm roi. Dưới ánh nắng, chuột tay nổi lên, hình thành độ cong hoàn mỹ, cằm cô hơi hất lên, trông vô cùng có khí thế. “Vãi, đẹp trai hơn cả quy định.” Hàn Sóc che lấy quả tim nhỏ bé của mình. Ngộ Hạ Và A Lưu bỗng chốc hóa thân thành “em bé cuồng mẹ”, hoa tay múa chân, cổ vũ điên cuồng. Nhiễm Dao nuốt nước bọt, đôi mắt lấp lánh trái tim hồng. Thợ chụp ảnh khó có thể dời tầm mắt, trong đầu toàn là thân hình khỏe mạnh gợi cảm của cô. Nếu anh ta không phải là gay, e rằng đã yêu cô mất rồi. Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, trong màn mưa bụi, người đàn ông có thân hình cường tráng cữi trên lưng ngựa. Anh cởi trần nửa người trên, vùng cơ bụng săn chắc, đều đặn, và còn đường cỡ chữ V bắt nguồn từ hai bên trái phải kéo dài xuống bụng dưới, cuối cùng được che đi bởi lưng quần, vô tình toát lên vẻ gợi cảm cực độ.

“Chà...” Hàn Sóc hít khí lạnh, tam giác ngược hoàn mỹ, thật sự khiến người ta... thèm thuồng. Nam sắc có thể thay cơm trong truyền thuyết, chắc là thế này nhỉ. Lúc về phải kêu cái tên trong nhà cũng phải luyện tập mới được. Chu Dịch đang ở trong văn phòng tổng tài điện ảnh Thế Kỷ bỗng nhiên hắt hơi, lỗ tai nóng bừng. Nhiễm Dao cũng nhìn đến ngơ ngác. Tống Tử Văn chú ý đến việc rèn luyện, có thói quen chạy bộ buổi sáng và tập thể hình, nên luôn giữ được một vóc người đẹp, có cơ bụng đấy, nhưng không rõ từng mảng như Lục Chinh, thì đừng nói đến đường cơ chữ V.

“Hi Hi chắc chắn là siêu hạnh phúc lắm đây...”

Buộc miệng nói ra như thế.

Hàn Sóc nghe thế, cười hề hề, sửa lại: “Là tính phúc.”

Thợ chụp ảnh không biết cưỡi ngựa, không thể vác theo máy ghi lại tư thế ngồi oai hùng trên lưng ngựa của hai người, may sao còn có thiết bị flycam. Đàm Hi xoay đầu, mỉm cười với Lục Chinh: “Đã nói rồi nhé, nhường em 10 giây.” Đột nhiên xuất ngựa, “Cha!” Chớp mắt, ngựa phi được khá xa. Lục Chinh đứng tại chỗ đếm thầm từ 1 đến 10, rồi mới quất roi đuổi theo.

Không lâu sau, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, đợi đến khi khoảng cách rút lại đến khoảng ngắn nhất, hai người nghiêng cơ thể, thực hiện một nụ hôn nóng bỏng với độ khó cao.

Thợ chụp ảnh nhìn được cảnh này thông qua flycam, kích động chửi tục. Đúng là con của trời, ngay cả chụp hình cưới cũng đều tràn đầy sức mạnh và tính khiêu chiến như thế.

Tuấn mã chạy bằng băng, hai người yêu nhau hôn nhau say đắm dưới ánh nắng mặt trời, cứ như cả sinh mệnh đều tràn đầy sắc thái và vẻ đẹp dâng trào.

Anh ta ấn nút chụp cực nhanh, ghi lại từng khoảnh khắc quý giá. Chụp xong ảnh động, tiếp theo là ảnh tĩnh. Đàm Hi khoác lên mình chiếc áo cưới trắng tinh khôi, đứng trên cỏ, tay dắt theo chú ngựa cô cưỡi lúc nãy. Lục Chinh mặc đồ vest, ôm bó hoa, anh bước từng bước, đi đến từ đầu bên kia.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, cơ thể càng ngày càng gần nhau, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề.

Cuối cùng, trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Giây phút ấy, tia sáng rực rỡ của tình yêu, cũng phải khiến cho mặt trời ảm đạm phai màu.

Đọc truyện chữ Full