DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1331

“Thẩm phán Tống, đã đến giờ rồi, sáu vị bồi thẩm viên đã vào vị trí.”

Trợ lý đẩy cửa tiến vào, không đành lòng quấy rầy cấp trên đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau bàn công tác, nhưng thời gian mở phiên tòa thì không thể trì hoãn được, đành phải căng da đầu nói.

Tống Bạch mở mắt ra, day huyệt thái dương cho đỡ mệt mỏi. “Tối qua ngài lại thức đêm sao?”

“Không2sao, còn chịu đựng được.” “Hay là... Tôi pha cho ngài ly cà phê nhé? Khụ, loại uống liền ấy.”

Tống Bạch nâng cổ tay xem giờ, còn mười lăm phút nữa thì phiên tòa sẽ mở, “Cũng được, nhanh một chút nhé.”

“Có ngay!” Hai phút sau, trợ lý cầm một cốc giấy đi vào, miệng cốc có khói trắng lượn lờ, mùi cà phê thơm nức xông vào mũi.

“Chỉ có loại thường này, ngài5uống tạm vậy.”

Tống Bạch nhận lấy, thuận tay đặt nó ở trước quạt điện, bắt đầu lật xem hồ sơ. Tay người đàn ông với những khớp xương thon dài lật giở trang giấy cực kỳ nhanh, mỗi trang chỉ dừng lại một chút, không đến ba phút đã xem xong, sau đó liền khép lại.

Lúc này, cà phê đặt ở đầu gió cũng không còn nóng nữa. Vừa vặn để uống.

Chỉ còn chưa6tới năm phút nữa thì phiên tòa sẽ mở, Tống Bạch xuất hiện trong vai trò thẩm phán chủ thẩm, bắt đầu một loạt công việc chuẩn bị.

Đúng mười giờ sáng, cửa phòng xét xử đóng lại. Đợi khi mở ra một lần nữa thì đã có kết quả xử kiện.

Giữa hai lần đóng mở cửa này, quyền sinh quyền sát nằm trong tay, kết quả đã định.

Nguyên cáo, bị cáo có thể nghỉ5ngơi nhưng Tổng Bạch vẫn cứ bận rộn như con quay, bởi vì các vụ xét xử không ngừng mở ra nên thẩm phán cũng không chỉ xử có một vụ.

5 giờ chiều, vụ án cuối cùng kết thúc, Tống Bạch mới quay về văn phòng.

Cốc cốc...

“Mời vào.”

Là trợ lý, Tiểu Trương. “Thẩm phán Tống, đây là hồ sơ tư liệu của các vụ xét xử trong ngày mai.” Tổng Bạch nhìn đống tài3liệu dày chừng ngón tay út thì trong lòng sa vào tuyệt vọng. Nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, duy trì uy nghiêm và sự trang trọng của người cấp trên một cách hoàn hảo: “Ừ, để đó đi.”

“Vậy... Nếu ngài không còn gì phân phó nữa thì tôi về trước nhé?”

Nhân viên nhà nước luôn tan tầm rất đúng giờ. Tống Bạch gật đầu: “Hẹn gặp ngày mai.”

“Vậy ngài cũng nên về sớm nghỉ ngơi một chút, sức khỏe là tiền vốn cách mạng mà.”

“Được.”

Tiếu Trương xoay người rời đi, lúc ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.

Sống lưng Tống Bạch sụp xuống, tựa vào ghế ngồi, thở dài một hơi não nề. Nửa năm trước, anh ta bị điều tới tòa án phía Đông thành phố này, tuy rằng nhìn như rời xa trung tâm quyền lực nhưng lại là ngầm thăng cấp, là sự lót đường cho tương lai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm nay là anh ta sẽ lại được trở về tòa án thành phố, đương nhiên, chức vị cũng sẽ thay đổi.

Nếu không, anh ta tới đây một chuyến công cốc hay sao?

Phía Đông thành phố có nhà giam có quy mô lớn số một, số hai cả nước. Mỗi người bị bắt vào đây đều không phải loại đơn giản, hoặc là tội phạm giết người, hoặc là tham ô nhũng nhiễu. Tóm lại, mỗi ngày ngoài mở phiên tòa cũng chỉ có mở phiên tòa, thẩm phán cày cuốc chẳng khác nào một con gia súc.

Tống Bạch tới đây nửa năm, cân nặng đã giảm hơn 10 cân.

“Haizz...”

Đều là tự làm bậy, không thể sống. Mỗi khi bạn đến sức cùng lực kiệt, anh ta lại không nhịn được nhớ về cuộc sống trước kia của mình... xa hoa trụy lạc, mơ mơ màng màng.

Ngoài ăn nhậu chơi bời ra thì chẳng cần suy nghĩ gì, chẳng cần phải làm gì. Có câu, “tuổi trẻ điên cuồng đẹp như thơ”, Tống Bạch lại cảm thấy dùng “thơ” để hình dung còn chưa đủ, “di tích” sẽ càng chuẩn hơn, bởi vì nội dung và những người trong bức tranh đó đều đã mất đi, dường như ngoài hoài niệm ra thì cũng chỉ còn thương cảm.

Nhưng dù vậy, anh ta cũng chưa bao giờ hối hận đã lựa chọn con đường mà mình đang đi. Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tống Bạch không khỏi nhớ lại... Là con trai út của nhà họ Tống, từ lúc còn nhỏ, anh ta đã quen được người khác nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay.

nhà, anh trai nhường, chị gái thương, ông và bà nội thì càng coi anh ta như miếng thịt trên người.

Bên ngoài, một đám anh em vì ngại với vị trí của Tống gia nên tìm mọi cách, vắt óc tìm mưu kế tới lấy lòng anh ta.

Khi đó, Tống Bạch vừa điên cuồng vừa ngạo mạn, nhưng cũng vô cùng ưu tú. Dù sao từ lúc tiểu học tới lúc lên cấp ba, cho dù là kỳ thi lớn hay nhỏ thì xếp hạng trong khóa của anh ta chưa bao giờ ở ngoài top 10. Sau đó thi đỗ đại học chính trị và pháp luật cũng là chuyện nằm trong dự kiến, thuận theo tự nhiên. Nhưng kỳ quái là, không ai yêu cầu anh ta phải học giỏi, mỗi ngày phải hướng về phía trước, điểm mấu chốt duy nhất chỉ là “không được học thói xấu“. Nhưng dường như Tống Bạch chưa bao giờ phát hiện ra rằng người nhà “quá rộng rãi” với mình, chỉ biết đánh giá một cách ngây ngô, không thầy dạy cũng tự biết cân nhắc, giữa hai lựa chọn quan trọng là “vui chơi” và “thành tài”, anh ta cũng hoàn toàn dựa vào bản năng mà lựa chọn cái sau trong lúc tuổi tác còn ngây thơ..

Thế nên, dù có ham chơi thế nào, anh ta cũng chưa từng chậm trễ việc học hành. Khi Tống Bạch nói cho ông nội của mình nghe về quá trình băn khoăn, giày vò đó của mình bằng giọng vui đùa, ông cụ cơ trí quá nửa đời người lại không nhịn được mà đỏ hốc mắt, trên mặt tràn ngập áy náy, dường như già đi thêm mười tuổi. “Tạo hóa trêu ngươi! Đều là số mệnh!”

Tống Bạch nhanh chóng hiểu ra những ý tứ trong lời ông nội, bởi vì, lúc vô tình đi ngang qua phòng sách, anh ta nghe được cuộc nói chuyện của ba mình và anh cả. “Con không đồng ý.” Thái độ của Tống Tử Văn vô cùng kiên quyết, “Tiểu Bạch là một người độc lập. Nó không nên, cũng không có nghĩa vụ phải vì ai mà nhường nhịn cả!”

“Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, so với con, ba càng không nỡ! Nhưng tình thế bắt buộc, không thể không lựa chọn lấy hay bỏ... Giờ ba và ông con đều đứng ở vị trí cao, hơn nữa con và Thanh Thanh cũng đã đủ chói mắt rồi. Nếu Tiểu Bạch lại vào tòa án nữa, con đã từng nghĩ tới hậu quả chưa? Tống gia chẳng khác nào khối thịt mỡ bị đặt trên vỉ nướng, chỉ cần lửa lớn hơn một chút, chỉ một chút thôi, là đủ hủy diệt hết thảy rồi! Con muốn nhìn thấy kết quả như thế sao?”

Tống Tử Văn á khẩu không trả lời được.

Tống Bạch vẫn đứng ở cửa cười, không hề kinh động tới bất kỳ ai, lặng lẽ rời đi như lúc tới. Một tuần sau, tin tức cậu út Tống gia vì bị ốm mà vắng mặt trong cuộc thi công chức.

Sau đó, anh ta biến thành một kẻ ăn chơi trác táng nổi bật.

Tổng Bạch cũng chẳng quan tâm người ngoài đánh giá mình thế nào, cũng không cảm thấy nhường đường vì lợi ích của gia tộc là một loại ấm ức, bởi vì, làm thẩm phán hay làm một cậu ấm ăn chơi trác táng cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Đều là một thân phận, cái nào cũng là đeo mặt nạ cho người khác nhìn mà thôi. Cái này thì có liên quan gì tới anh ta đâu chứ?

Đời người ngắn ngủn, dù sao cũng nên tận hưởng lạc thú trước mắt. Dần dần, anh ta cảm nhận được sự vui vẻ, sảng khoái trong việc ăn chơi trác táng, chơi không biết mệt.

Đến tận khi, anh ta gặp Đàm Hi.

Đó cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, còn cực phẩm hơn cả anh ta, càng điên cuồng, hoang dã hơn anh ta, nhưng đáng ghét nhất là càng nhìn càng ưng mắt.

Bọn họ từng đánh nhau, từng cùng đua xe, còn cùng nhau mở sòng bạc. Cũng từng nâng chén rượu lên trong quán ăn đêm, vui cười, tức giận, mắng chửi, vô cùng đắc ý! Thậm chí Tổng Bạch còn nhìn thấy bản thân mình ở trên con người ấy. Sau đó, anh ta không tránh được mà động lòng.

Tuy rằng cô gái đó không có ngực size 36D, cũng không dịu dàng săn sóc, còn luôn tìm phiền toái cho anh ta, nhưng anh ta lại bị cô hấp dẫn mê mệt như bị trúng bùa yêu vậy.

Tổng Bạch nghĩ, nếu không có Lục Chinh, hắn là lúc này anh ta đã ôm được mỹ nhân về nhà. Đáng tiếc, chẳng có nếu.

Người kia là Lục Chinh, đã được định sẵn rằng anh ta dù có chiến hay không chiến thì sau cùng vẫn thất bại mà thôi.

Thế nên, Tổng Bạch thoải mái, hào phóng nhận thua. Vĩnh viễn chôn giấu sự mến mộ còn chưa kịp thổ lộ vào đáy lòng, tự tay đặt dấu chấm cầu cho mối tình âm thầm đó.

Không thể tránh khỏi sự đau lòng, nhưng năng lực khôi phục của anh ta luôn rất mạnh, nửa tháng sau đã lại khoác lên người cái da trâu ăn chơi trác táng rồi.

Khi tình cảm theo thời gian dần lắng đọng và phai nhạt, Tổng Bạch nhận ra ngoài sự rung động trong tình cảm mà Đàm Hi đem tới cho mình thì còn có cả thứ khác nữa. Ví dụ như, sự nỗ lực và chuyên chú của cô, cô có khát vọng với tiền bạc và thành công, thậm chí vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn tàn nhẫn nào!

Cô dũng cảm và bạo dạn như thế, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Có đôi khi Tống Bạch sẽ tự nhập vai vào Đàm Hi, tưởng tượng ra những cảnh kinh tâm động phách kia, tự mình ngăn cơn sóng dữ, cười đến cuối cùng như thế nào. Anh ta cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, con dã thú trong lòng không ngừng gầm gào, không ngừng nói với anh ta rằng... Mày không nên sống như thế! Cô ấy ăn chơi trác táng, mày cũng là thằng ăn chơi trác táng, tại sao không thể vung tay mà làm chứ? Sau đó, Tống Tử Văn ly hôn, Tống Thanh bị người hãm hại buộc phải tạm dừng chức vụ, cơ hội của Tống Bạch rốt cuộc cũng tới rồi.

Anh ta hoàn thành cuộc thi vào ngành tư pháp với tốc độ nhanh nhất, cầm giấy chứng nhận dấn thân vào kỳ thi quốc gia, cuối cùng được tiến vào tòa án với thành tích đứng đầu trong kỳ thi viết và phỏng vấn, từng bước đi tới hiện tại.

Quỹ đạo vốn thuộc về vận mệnh của anh ta rốt cuộc cũng trở về trục chính.

Tuy rằng đến muộn nhưng không hề mất đi.

Màn đêm dần buông, Tống Bạch xem qua hồ sơ xong liền lái xe về nhà.

Lúc đi ngang qua “Tiểu Nam Quốc”, anh ta không nhịn được phanh xe lại.

“Kính chào quý khách...” Người phục vụ đẩy cửa ra giúp anh ta, khom lưng làm động tác “mời“.

Tống Bạch cất bước tiến vào, tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng. Tức khắc thiếu vài phần nho nhã, nhiều một chút vô lại.

Nhiều năm không tới nơi này, trang hoàng đã thay đổi, nghe nói cũng thay đổi ông chủ rồi. Hình như chỉ có quầy bar là có vài phần giống như trong trí nhớ, anh ta cất bước đi tới đó. Bartender tươi cười chào hỏi: “Anh muốn uống gì ạ?” Tống Bạch hơi ngừng lại, có lẽ là trong máu vẫn còn giữ lại vài phần phản nghịch phóng túng nên anh ta khẽ cười, “Cho loại rượu mạnh nhất của các cậu đi.”

“Anh chắc chứ?”

“Đương nhiên.”

“OK, xin chờ một chút.”

Lúc đầu Tống Bạch còn rất tỉnh táo, nhưng rượu dần ngấm vào máu, không khỏi có vài phần mông lung. Bắt đầu kéo anh chàng bartender lải nhải, “Người anh em, tôi nói cho cậu nghe... Ở đúng cái chỗ này này, ông đây đã là khách quen trong khách quen từ sáu năm trước rồi, ngày nào cũng ngồi đây.”

“Thật sao?” Bartender là một chàng trai còn rất trẻ, nghe vậy không những không nghi ngờ mà còn bày ra vẻ tò mò, hai mắt xuất hiện sự hưng phấn, y như một học trò ham học hỏi vậy. Tống Bạch bị bộ dáng này của cậu ta lấy lòng nên giơ tay vỗ đầu đối phương y như một vị trưởng bởi vậy. Lực đạo rất nhẹ. Bartender ngẩn người, dường như không hài lòng với động tác này lắm, bĩu môi theo bản năng. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã thu lại ngay động tác nhỏ này. “He he... Cũng chính ở đây, tôi đã gặp nữ thần của mình lần đầu.” Người đàn ông mang vẻ mặt hoài niệm.

Nghĩ lại Đàm Hi ngày xưa, vừa gai góc, vừa khó thuần phục...

“Đáng tiếc, chẳng làm ăn được gì!” Tống Bạch vỗ đùi, “Nếu không, giờ này vợ ông đã nằm trên giường, con ông bò đầy dưới đất rồi, ai còn tới đây uống rượu giải sầu chứ?”

“Làm ăn gì cơ?” Trong mắt bartender lộ vẻ khó hiểu, chớp mắt, “Chuyện gì?” B... Lông mi khá dài đấy. Trong đầu Tống Bạch đột nhiên xuất hiện một câu này. Anh ta vội vàng ngửa đầu về sau để đề phòng mình đứt xích giữa đường, nhận nhầm người. Thế thì không xong, điên đảo một hồi, lỡ như lại 419*...

*419:for one night - tình một đêm. Thể thì cuộc đời nở hoa rồi!

Bartender thấy anh ta không đáp lại thì lại tiếp tục truy vấn: “Nói đi, rốt cuộc là làm ăn được cái gì cơ?” “He he... Đương nhiên là đè người ta ra, gạo nấu thành cơm... Khụ... Có điều, lúc đó ngoài nữ thần ra còn có một con bé đanh đá, con bé ấy... đã ra nước ngoài từ năm năm trước rồi...”

“Nghe giọng điệu của anh thì có vẻ hoài niệm nhỉ?”

“Hoài niệm cái rắm ấy! Con bé đanh đá kia vừa hung dữ mà miệng lưỡi còn độc địa nữa, ỷ vào mình là con gái nên toàn bắt nạt tôi, hừ! Đi rồi là tốt! Tốt nhất đừng bao giờ quay về! Uổng công tôi còn giúp cô ta đánh một thằng đàn ông bội bạc, thế mà chẳng biết cảm ơn chút nào! Lòng lang dạ sói, không biết tốt xấu, chẳng bằng heo chó...”

“Tống Tiểu Bạch, anh muốn chết đúng không?” Bartender giận dữ, âm thanh sắc bén và cao vút.

“Fuck!” Người đàn ông giật thót một cái, ra sức lắc đầu để hất đi bóng chồng trước mắt, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người bartender kia, “Này người anh em, vừa rồi cậu có nghe thấy người gọi Tổng Bạch không? À không, Tống Tiểu Bạch. Giọng nữ, âm thanh khô quắt lại còn nồng, giống y như quả ớt chỉ thiên Tứ Xuyên ấy. Này, sao cậu lại xoa tay hằm hè thế hả?”

“Bởi vì,“ Bartender bật cười, để lộ ra tám cái răng trắng tinh chỉnh tề, đột nhiên thu lại nụ cười, “Tôi muốn đánh anh!” Lời còn chưa dứt thì nắm tay đã vung tới.

Bộp.

Tống Bạch che mắt gào lên, đáng tiếc, tiếng nhạc quá lớn nên bị lấn át hoàn toàn.

“Vệ... Tiểu... Ảnh! Hóa ra là cô?!”

“Chao ôi, giờ hết say rồi hả? Rốt cuộc cũng nhận ra người rồi đúng không?” “Con mẹ nhà cô có bệnh đúng không?” Uy nghiêm và khí thế của “Thẩm phán Tống” hoàn toàn bay biến, chỉ còn một vạn cái “đậu xanh rau má” đang không ngừng rít gào điên cuồng ở trong lòng.

“Tôi có bệnh đấy, anh có thuốc không?” Vệ Ảnh trong vai bartender tỏ vẻ đắc ý dào dạt, đã thế còn hừ lạnh

mấy tiếng, quả thực kiêu ngạo tới cực điểm. Đầu óc Tống Bạch nóng lên, xông tới lấp kín cái miệng làm người ta chán ghét của cô nàng. Qua hai giây mới phát hiện ra bản thân vừa dùng miệng của chính mình để lấp. Thôi rồi, toi đời...

Chát!

Sau mắt gấu trúc thì trên mặt Tống Bạch lại xuất hiện dấu năm ngón tay.

“Đồ lưu manh!”

“Vệ Tiểu Ảnh, tôi nói cho cô biết, hai ta không xong đâu!”

Đọc truyện chữ Full