DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Địch Kiếm Vực
Chương 46: Khiếp sợ

Khi nhìn thấy trên tháp hiện ra chữ "Mười Hai", ba người trưởng lão Tào Hỏa lập tức nở nụ cười hài lòng. Có thể đi đến tầng mười hai, vậy cũng có nghĩa là thực lực của đối phương là thực chất, vượt xa huyền giả cùng giai khác. Phải biết rằng, kiếm nô sau tầng thứ mười chẳng những sẽ thi triển ra một số kiếm kỹ của Kiếm tông mà còn có ý thức chiến đấu cực kỳ cao. Mà bây giờ có người lại đi đến tầng thứ mười hai, đủ để thấy thực lực của người này thế nào.

"Lại có người có thể lên đến tầng mười hai, thật mạnh. Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" Một thiếu niên áo đen bị đẩy khỏi tháp lẩm bẩm nói.

Thiếu niên áo vàng bên cạnh hắn tiếp lời: "Đúng vậy, ở trong thành thị ta cũng được khen là thiên tài, thế nhưng bây giờ ta mới biết được ta thực sự quá bình thường. Nếu như trước đó ta không có huyền giáp huyền giai thì ta đã bị đào thải ở tầng thứ sáu. Mà đối phương lại có thể lên đến tầng thứ mười hai, thực lực thật đáng sợ." 

"Người này hẳn là Giang Nguyên đó ấy nhỉ?" Thiếu niên áo đen nói: "Nghe đồn ở Giang Tuyết thành y được khen là thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm qua, nhìn thực lực của y bây giờ, lời đồn này cũng không giả."

Nghe vậy, thiếu niên áo vàng ôm quyền với thiếu niên áo đen rồi nói: "Huynh đài, nơi nào có người nơi ấy có tranh đấu, ta và huynh mới đến Kiếm tông, thực lực cũng chỉ là thông thường, nếu như không tìm được một chỗ dựa tốt, e rằng ngày sau ở Kiếm tông sẽ bị người ức hiếp. Huynh đài cảm thấy Giang Nguyên này thế nào?"

Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày, trầm mặc rất lâu rồi nói: "Huynh đài, ý ngươi là muốn chúng ta đi nương nhờ vào gã Giang Nguyên kia?" 

"Là kết giao!" Thiếu niên áo vàng cười nói, "Ta tin rằng Kiếm tông cũng có tiểu đoàn thể, sao chúng ta không tổ chức một tiểu đoàn thể? Với lại bây giờ là lúc tốt nhất, huynh nhìn những thiếu niên xung quanh này xem, bọn họ đã trở thành đệ tử ngoại môn, hơn nữa chính là đang lúc mờ mịt về cuộc sống của đệ tử trong tương lại, nếu là chúng ta đi kết giao, bọn họ tuyệt đối sẵn lòng!"

Thiếu niên áo đen nhìn xung quanh một lúc, quả nhiên đệ tử đi ra từ trong tháp tuy là đã qua ải, thế nhưng gương mặt lại chẳng có bao nhiêu vui mừng, trái lại nhiều người còn lộ vẻ sầu lo như có như không.

Suy nghĩ một hồi, thiếu niên áo đen ôm quyền với thiếu niên áo vàng, nói: "Tại hạ Trần Lưu, chẳng hay huynh đài xưng hô thế nào?" 

"Tại hạ Hoàng Nhân!"

"Hoàng huynh, sau này bước vào ngoại môn rồi, mong rằng chiếu cố nhiều hơn!"

"Đâu dám đâu dám, Trần huynh cũng chỉ thấp hơn ta một tầng mà thôi, nếu thật luận về thực lực, e rằng huynh còn trên ta.” 

"Hoàng huynh nói đùa, thực lực của mình ta tự hiểu rõ, Hoàng huynh có thể lên đến tầng thứ sáu đủ để chứng minh bất kể là cảnh giới hay là sức chiến đấu đều cao hơn ta!"

"Được rồi Trần huynh, hai chúng ta đừng nói những thứ này nữa. Huynh xem hai người vừa đi ra, chúng ta mau chóng kết giao, chậm thì người ta đã tụ thành đoàn thể cả rồi."

"Được..." 

Trong ảo cảnh tầng thứ mười hai, trường kiếm Dương Diệp nắm trong tay liên tục công kích vào kiếm nô. Dưới sự công kích mưa rền gió dữ kia của Dương Diệp, kiếm nô rõ ràng ở thế hạ phong, chỉ có thể không ngừng chống đỡ phòng ngự. Dương Diệp không cho kiếm nô cơ hội phản kích, tốc độ vung kiếm càng lúc càng nhanh, sức mạnh cũng là càng ngày càng lớn.

"Keng!"

Cuối cùng, Dương Diệp tìm được một sơ hở, một kiếm chắn được kiếm của kiếm nô, sau đó tay phải vung lên, trường kiếm tiến quân thần tốc, một kiếm đâm vào trên thân thể kiếm nô, kiếm nô lập tức tiêu tán. 

Nhìn thân thể kiếm nô tiêu tán, Dương Diệp thấp giọng nói: "Có mấy kiếm nô ở đây luyện tập cùng, kiếm pháp cơ bản của ta càng ngày càng thuần thục. Nếu như tốc độ và sức mạnh của ta mạnh thêm một chút, như vậy có lẽ kiếm pháp cơ bản sẽ biến thành cực kỳ kinh khủng!"

Trước đây Dương Diệp cho là kiếm pháp cơ bản không hề yếu, bây giờ khi chiến đấu với những kiếm nô này rồi, hắn càng thêm chứng thực được ý nghĩ trước kia. Kiếm pháp cơ bản này chung quy có hai điểm: một là tốc độ, hai là sức mạnh! Một khi cận thân, chỉ cần phát huy hai điểm này đến mức tận cùng, đây tuyệt đối là ác mộng của đối thủ.

Dương Diệp cũng không tiếp tục đi lên tầng trên mà là đứng tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, hồi tưởng cảnh tượng giao thủ với kiếm nô lúc nãy. Bắt đầu từ tầng thứ mười trở đi, mỗi khi đánh thắng một kiếm nô hắn đều sẽ kiểm nghiệm lại phương pháp chiến đấu của mình. Qua một hồi lâu, hắn mở mắt ra, thấp giọng nói: "Bộc lộ ra ba sơ hở, nếu kiếm nô này mạnh hơn một chút, có lẽ là ta sẽ ăn thiệt lớn, mà ba sơ hở của kiếm nô ta cũng không nắm bắt được. Xem ra bản thân ta vẫn còn nhiều thiếu sót!" 

Nói xong, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó đi lên tầng thứ mười ba.

Trong tầng thứ mười ba cũng chỉ có một kiếm nô, nhưng mà sắc mặt Dương Diệp lại khá trầm trọng. Bởi vì kiếm nô này ít nhất phải mạnh gấp hơn ba lần kiếm nô tầng thứ mười kia! Nhưng mà còn tốt, không phải là lấy kiếm nô tầng mười hai làm tiêu chuẩn, bằng không, nếu mà gấp ba lần kiếm nô tầng mười hai kia, vậy thì khó chơi rồi.

Chẳng nhiều lời thừa thải, cũng chẳng có động tác dư thừa, một kiếm thật đơn giản đâm về phía kiếm nô, đại chiến bắt đầu! 

Trong một tầng mười ảo ảnh khác, Giang Nguyên lại chiến đấu kịch liệt hơn Dương Diệp nhiều. Giang Nguyên không cận chiến với kiếm nô mà là đang đấu kiếm khí, ngươi tới một cái, ta lại trả một cái, kiếm khí ngang dọc trong sân đấu.

"Keng!"

Giang Nguyên một khắc sơ ý, bị một luồng kiếm khí của kiếm nô đánh vào ngực, nhưng mà Giang Nguyên cũng không bị đưa ra khỏi Kiếm Nô tháp, bởi vì bên trong y có mặc một món huyền giáp huyền giai. Nhưng mà chỉ như vậy thôi cũng làm Giang Nguyên kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. 

"Mẹ nó, huyền khí của kiếm nô này là vô tận hay sao, lại còn có thể thi triển kiếm khí!" Giang Nguyên vừa đấu với kiếm nô vừa thầm mắng chửi trong lòng.

Y đã đánh với kiếm nô một khoảng thời gian, y hoàn toàn không làm gì được kiếm nô này. Bởi vì kiếm nô này chẳng những thi triển kiếm kỹ hoàn hảo hơn y mà còn có ý thức chiến đấu cũng mạnh hơn y rất nhiều. Trước đây khi còn ở nhà, cả nhà cưng chiều y như là tổ tông, ngay cả việc chiến đấu cũng không để cho y chiến đấu sinh tử với người hay là huyền thú, cho nên bây giờ gặp phải kiếm nô vừa có ý thức chiến đấu mạnh mẽ vừa không sợ chết, khuyết điểm của bản thân y liền lộ ra không sót gì.

Nhưng mà cũng may, tuy rằng về mặt ý thức chiến đấu kém một chút nhưng y còn chưa bị dồn đến thua cuộc. Bởi vì kiếm nô cuối cùng vẫn là kiếm nô, mặc dù có ý thức chiến đấu nhưng chung quy cũng không thông minh như con người. 

Trong lúc nhất thời, một người một kiếm nô giằng co với nhau.

Trong ảo cảnh của nữ tử váy xanh, nữ tử váy xanh cũng không tốt hơn Giang Nguyên bao nhiêu. Một kiếm nô huyền giả cửu giai có thực lực chân chính, có ý thức chiến đấu cũng hơi khó khăn đối với nàng, nhưng mà nàng không nản lòng, ngược lại là càng đánh càng mạnh hơn. Từ nhỏ nàng chính là lớn lên trong nghịch cảnh, với nàng khó khăn là như cơm bữa!

"Có người bước vào tầng thứ mười bốn!" 

Ngoài tháp, một thiếu niên trên Ngoại Môn bảng kêu lên một tiếng, chỉ vào cái chữ lớn trên tháp.

Đệ tử trên bản ngoại môn tại đây theo tiếng kêu nhìn lại, khi phát hiện giữa tháp hiện hai chữ "Mười Bốn", mọi người lập tức chấn kinh.

Tầng mười bốn đó chính là thực lực của đối phương gần như là vô địch là cùng giai. Phải biết rằng kiếm nô huyền giả cửu giai trong tầng thứ mười bốn là cực kỳ kinh khủng. Hơn nữa chỉ cần lên thêm một tầng nữa, vậy chính là ngang bằng với kỷ lục của người xếp thứ hai và thứ ba trên Ngoại Môn bảng năm đó, cũng chính là thiếu niên mặt tròn và thiếu niên nốt ruồi đen. 

"Tần Phong, thiếu niên gọi là Giang Nguyên này thật khá, lại có thể xông tầng thứ mười bốn." Thiếu niên mặt tròn nhìn thiếu niên có nốt ruồi đen mà cười nói. Hồi đó hai người bọn họ từng trải qua tầng mười bốn, biết độ khó nơi đó, cho nên thiếu niên gọi là Giang Nguyên này làm cho hắn vô cùng hứng thú.

"Lên mười lăm rồi lại nói!" Thiếu niên có nốt ruồi đen trên mặt đáp lại một cách lạnh nhạt, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

"Thứ mười lăm, lên thứ mười lăm!" 

Thiếu niên có nốt ruồi đen vừa dứt lời, một thiếu niên trên Ngoại Môn bảng lại chỉ vào chữ to trên tháp, hưng phấn nói.

Lần này, thiếu niên nốt ruồi đen động dung.

"Mười lăm, thật sự là mười lăm, ha ha..." 

Nhìn thấy con số biến thành mười lăm, Tào Hỏa trưởng lão cười phá lên chẳng còn chút phong độ nào, mà không chỉ mình Tào Hỏa, ngay cả Thiên trưởng lão và Phùng Vũ bên cạnh cũng là mỉm cười.

Có thể lên tầng thứ mười lăm, đó là khái niệm gì? Vậy có nghĩa là chỉ cần đối phương không vẫn lạc, Kiếm tông bồi dưỡng hai năm là có thể đại biểu Kiếm tông tham gia lần Thanh Vân bảng tiếp theo!

Đệ tử có thể lên lên Thanh Vân bảng đại diện cho cái gì? Đại diện hy vọng tương lai của Kiếm tông! Xuất hiện đệ tử đại diện cho hy vọng tương lai của Kiếm tông, ba người sao không kích động được? 

Kích động một hồi, Tào Hỏa đột nhiên nghĩ đến cái gì bèn quay đầu hỏi Phùng Vũ: "Lão Phùng, bên trong tháp còn lại mấy người?"

Nghe vậy, Phùng Vũ nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, ở bên trong tháp chỉ còn lại có bốn người, bốn người này theo thứ tự là Giang Nguyên, Thanh Tuyết, Phạm Văn, Dương..."

Nói đến đây, Phùng Vũ bỗng nhìn về phía Thiên trưởng lão: 

"Dương Diệp? Chính là đệ tử tạp dịch Dương Diệp đó?"

Nghe thấy lời của Phùng Vũ, Tào Hỏa cũng nhìn về phía Thiên trưởng lão. Lão cũng có chút ấn tượng với Dương Diệp, bây giờ nhìn thấy Dương Diệp này còn trong tháp, lão có hơi bất ngờ.

Thiên trưởng lão vuốt vuốt râu, tươi cười mà nói: "Đương nhiên là hắn, ta vẫn luôn chú ý hắn, hắn chưa đi ra, bây giờ vẫn còn ở trong đó!" 

Nghe vậy, Phùng Vũ và Tào Hỏa động dung. Hiện giờ trong tháp tầng thấp nhất cũng là tầng mười, nói cách khác Dương Diệp là tiến vào tầng mười. Người có thể đi vào tầng thứ mười, thực lực và thiên phú coi như là vô cùng tốt. Nhưng mà hai người có hơi nghi hoặc, vì sao một năm trước Dương Diệp còn chưa trở thành huyền giả chứ?

Đúng lúc này, một bóng người bị chuyển ra ngoài tháp. Thiên trưởng lão là người đầu tiên nhìn sang, khi nhìn thấy đó là người tên Phạm Văn chứ không phải Dương Diệp, Thiên trưởng lão lập tức thở phào nhẹ nhõm. Dương Diệp bước vào tầng thứ mười, vậy liền có nghĩa là thực lực của hắn bây giờ xếp trước mười cũng chẳng có gì khó. Thế nhưng ông vẫn mong Dương Diệp có thể đi thêm mấy tầng nữa.

"Thứ mười sáu, thứ mười sáu..." Chẳng biết ai hô lên một câu, lập tức mọi người ngoài tháp, bao gồm cả đệ tử trên Ngoại Môn bảng đều kinh hãi. 

Đọc truyện chữ Full