DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 11: Trám tiễn liễu

Dịch thuật: MTQ

Hiệu đính: Mtq, vietstars

Tàng Thư Viện

Sửa sang trang điểm lại một lát, Lâm Vãn Vinh và lão Đổng mỗi người ôm trong lòng mấy chục cuốn sách, đến nơi chiêu khảo quan sát tình hình rồi Lâm Vãn Vinh kiêu hãnh đặt cho nó một cái tên, gọi là "thí tham tính doanh tiêu". Đương nhiên lại phải mất một hồi lâu nữa để giải thích cho con người hiếu học là Xảo Xảo khái niệm doanh tiêu nghĩa là gì.

Hôm nay là ngày cuối cùng để đăng ký vào làm gia đinh của Tiêu gia, ngày mai đã là ngày chính thức bắt đầu chiêu khai rồi cho nên các tài tử ở khắp nơi, biết chữ hay không biết chữ đều tấp nập vội vàng tụ hợp lại đây.

Không chỉ có người ở chính thành Kim Lăng này mà ngay cả các tài tử đến từ Hàng Châu, Tô Châu , Dương Châu, Trấn Giang cũng nườm nượp kéo đến bao vây địa điểm đăng ký báo danh đến vòng trong vòng ngoài, quả thật là một giọt nước cũng không thể lọt qua.

Vẫn giống hệt như cảnh tượng ngày hôm qua, chuẩn gia đinh và các tài tử phân thành hai đội, mỗi người tự đăng ký cho mình, kính vị rõ ràng , nước sông không phạm đến nước giếng. Trật tự ở đây vẫn còn tốt, không hề nhình thấy cảnh chen lấn xô đẩy, có lẽ là vì tất cả đều là người văn minh cả mà.

Thu hút được nhiều tài tử như vậy đến đăng ký, sức hấp dẫn của Tiêu gia đại tiểu thư quả thật phi phàm. Tuy nhiên cái thu hút người ta nhất có lẽ chính là sản nghiệp vĩ đại sau lưng nàng thì đúng hơn.

Tiêu gia nhất định sớm đã phát giác có rất nhiều tài tử nườm nượp kéo đến nhưng bọn họ vừa không ủng hộ cũng chẳng phản đối, không biết đang giở trò quỷ gì đây. Rốt cuộc là cần tài tử hay cần gia đinh? Mà cũng rất có thể sẽ lấy cả hai cũng nên.

Tuy nhiên, động tĩnh của họ làm càng lớn thì Lâm Vãn Vinh càng thích thú vì dù sao hắn cũng đang chờ nước đục thả câu để phát tài kiếm một món tiền lớn mà.

Mục tiêu của Lâm Vãn Vinh chính là đám tài tử phong lưu kia, xem bọn họ quần là áo lượt nhưng bộ dạng thì giống hệt như lũ cẩu vậy, năm lạng bạc Lâm Vãn Vinh còn cảm thấy định giá hơi thấp rồi đó.

Còn về các chuẩn gia đinh, huynh đệ, không phải ta coi thường mọi người nhưng hiện thực xã hội là như vậy, nếu muốn tán gái thì đầu tiên phải kiếm nhiều tiền một chút thôi.

Lâm Vãn Vinh tìm đúng một tên tài tử mặt mày trắng bóc, nhẹ giọng nói:

- Huynh đệ, có một quyển sách rất hay huynh có cần không?

Lâm Vãn Vinh lấy quyển sách trong lòng mình ra, nhanh chóng đưa đi đưa lại phấp phới trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy rõ trước mặt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu đại tiểu thư , sau đó lại nhanh chóng cất vào trong lòng.

Quả nhiên tên tài tử mặt trắng mắt sáng rực lên, nhìn tứ phía một cách cảnh giác rồi mới gật đầu nói với Lâm Vãn Vinh:

- Huynh đệ , có bản màu hay không vậy?

Bản màu? Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát rồi lập tức hiểu ngay, tên tài tử này xem như chàng đang bán tranh ảnh đồi truỵ rồi.

Lâm Vãn Vinh đương nhiên vô cùng tức giận. Bà mẹ ngươi, lão tử đường đường một trang nam nhi anh tuấn phóng khoáng , ngọc thụ lâm phong thế này, làm sao có thể bán cái thứ đồ chơi ấy chứ. Tuy những loại long hổ báo của lũ công tử ăn chơi đại gia ta cũng cất giấu không ít nhưng cũng không đến nỗi phải dựa vào việc bán thứ đó để mưu sinh đâu. Tên ngốc mặt trắng đó cũng chẳng có con mắt gì cả, xem ra cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Tuy nhiên nói thật thì cái thứ đang nằm trong lòng Lâm Vãn Vinh lúc này quả thật rất giống với những đĩa đồng hành được bán trong chợ máy vi tính Trung Quan Thôn.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh quả thật buồn bực vô cùng, chỉ muốn đấm cho tên mặt trắng ấy một quyền nhưng nghĩ đến lão Đổng vẫn đang đứng từ xa quan sát hắn, học tập hắn kinh doanh như thế nào nên quả pháo đầu tiên này bất luận thế nào cũng phải nổ.

Lâm Vãn Vinh cắn răng nói:

- Huynh đệ, cái thứ mà huynh nói, chúng ta để làn sau trao đổi riêng nhé. Không chỉ có trân phẩm từ cung đình truyền ra mà còn có cả bản lưu giữ nhập khẩu từ Nguỵ Quốc nữa, cha và con gái, mẹ và con trai, ba đời. Tư thế đó, thần thái đó haha…đảm bảo huynh chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Sắc mặt tên mặt trắng đó lập tức ửng đỏ, hai tay không ngừng ngọ nguậy. Tia sáng đó hiện lên trong mắt hắn nói lên hắn không phải là một tên háo sắc. Cái thế giới này không có những tên háo sắc.

- Tuy nhiên, trước mắt quan trọng nhất là, ta phải trịnh trọng giới thiệu cho huynh cuốn sách độc nhất vô nhị có một không hai được truyền ra từ trong Tiêu gia. Mời xem….

Lâm Vãn Vinh lại lấy cuốn sách đó ra một lần nữa, bức vẽ chân dung của Tiêu đại tiểu thư trong sách ngay lập tức thu hút được ánh mắt của tên háo sắc mặt trắng:

- Đây là…

Hắn vui mừng nói, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lập tức im miệng, ánh mắt phát ra những tia vui sướng ngay cả kẻ mù cũng có thể trông thấy.

- Không sai. Đây chính là Tiêu đại tiểu thư, đây là do một vị huynh đệ của ta là trung cấp gia đinh trong đó bỏ ra một khoản tiền lớn để làm ra. Huynh xem…….

Lâm Vãn Vinh lật lật cuốn sách gây ra những tiếng sột soạt, trong những âm thanh đó tên mặt trắng cuối cùng cũng dời ánh mắt từ trên người Tiêu đại tiểu thư đến mấy hàng chữ bên trên.

"Đại tiểu thư bí sử", năm chữ ngôn giản nhưng ý khái quát. Bên dưới còn có hai hàng là "Tiêu thị gia đinh uỷ viên hội chủ bạn XX ấn xoát hành thừa chế", góc bên phải là hai chữ nhỏ màu đen "tuyệt mật".

Nhìn tên tiểu tử này ánh mắt lấp lánh, Lâm Vãn Vinh biết là có kịch để xem rồi đây nên nhanh chóng nhân cơ hội nói:

- Huynh xem bức hoạ này thật là tinh xảo. Ta có thể chịu trách nhiệm mà nói với huynh rằng, đây là bức vẽ chân dung Tiêu đại tiểu thư lần đầu tiên được lưu truyền ra ngoài, ngoài ta ra thì huynh chính là người đầu tiên nhìn thấy bức hoạ này, huynh hãy xem xét kỹ nội dung bên trong, tuyệt đối là những tài liệu chân thực đặc sắc từ nhỏ đến lớn của nàng. Hôm nay hai huynh đệ ta thật có duyên, ta đang cần tiền gấp nên bằng lòng chuyển nhượng vật quý này cho huynh với giá thấp nhất đấy.

Tên mặt trắng đó vội vàng liếc mắt một cái nhìn thấy dòng chữ bên trong "Tiêu đại tiểu thư trạch ngẫu quan" thì ánh mắt lạ càng sáng rực. Lâm Vãn Vinh nhanh chóng cất cuốn sách đi không cho hắn xem tiếp nữa.

Tên tài tử mặt trắng đành nói:

- Ngươi ra giá đi.

- Mười lạng bạc, thiếu một cắc ta cũng không thể bán được.

Lâm Vãn Vinh thấy con cá đã cắn câu nên trong lòng vô cùng chắc chắn, ai bảo tên tiểu tử ngươi vừa nãy làm cho đại gia ta trong lòng không được vui nên bây giờ lão tử sẽ lên giá một phen xem sao.

Điều kinh ngạc không thể ngờ nổi là tên mặt trắng đó chỉ hơi nhăn mày rồi nói:

- Hơi đắt, có thể giảm đi một chút được không?

Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng vui mừng, quả nhiên hàng độc chắc chắn có chỗ bán, lần này ăn chắc rồi.

Hắn kiên định lắc đầu nói:

- Huynh đệ, đây là đồ tốt từ trong Tiêu gia truyền ra, là thứ vô giá không hề có trên thị trường. Ta cũng đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được, mười lạng bạc trắng đã là giá thấp nhất rồi đó. Huynh cũng biết thứ này một khi bán vào tay người khác thì tất cả đều tranh cướp nhau để sở hữu nó đấy.

Thấy sắc mặt hắn có chút do dự, Lâm Vãn Vinh giả bộ không còn cách nào khác lắc đầu, cũng không nói gì với hắn, quay người bước đi.

- Huynh đài, xin dừng bước!

Đổng Xảo Xảo cải trang thành một tài tử vừa đúng lúc gọi Lâm Vãn Vinh đứng lại, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trong tay Lâm Vãn Vinh, ánh mắt phát sáng, thể hiện rõ là một người hiểu giá trị của hàng hoá.

Tên tài tử mặt trắng nào có biết đây chỉ là đóng kịch, thấy có người muốn đến cướp với mình lập tức hoảng hốt, vội vàng đuổi theo Lâm Vãn Vinh nói:

- Ta đến trước, ta đến trước. Huynh đài, cuốn sách của ngươi ta lấy. Đây là mười lạng bạc, ngươi hãy cầm lấy đi.

Lâm Vãn Vinh và Đổng Xảo Xảo đưa mắt nhìn nhau, cái nhìn chứa đầy vui vẻ. Lâm Vãn Vinh cầm lấy mười lạng bạc cất đi, Đổng Xảo Xảo ngấm ngầm giơ ngón tay cái về phía hắn.

Đổng Xảo Xảo tiếc rẻ đi xa rồi, một tên tài tử to béo đã chú tâm quan sát Lâm Vãn Vinh và tên mặt trắng rất lâu rồi vội vàng kéo hắn nói:

- Vị huynh đài này. Xin hỏi vừa rồi huynh vừa đưa cho Lý huynh là thứ đồ gì hay vậy?

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nói:

- Huynh là….

Tên tài tử béo vội nói:

- Ta là bạn tốt của Lý huynh…

Trong lòng Lâm Vãn Vinh lập tức hiểu rõ. Hai tên này vốn là bạn đồng học nhưng bây giờ vì Tiêu đại tiểu thư mà đã trở thành đối thủ cạnh tranh, chắc chắn sẽ không để người còn lại chiếm thế thượng phong rồi.

Lâm Vãn Vinh mang những lời vừa nói lúc nãy thuật lại một lần nữa. Tên tài tử béo này đương nhiên cũng động lòng, chỉ là gã mặc cả giá khá mạnh, Lâm Vãn Vinh vừa nói giá là mười lượng gã đã mở miệng trực tiếp giảm xuống năm lượng.

Trời ạ! Nếu không thể bán cho ngươi với giá mười lượng, lão tử sẽ mang họ ngươi luôn. Lâm Vãn Vinh căn bản không nói với gã nữa, quay đầu đi thẳng.

Quả nhiên gã này vội vàng gọi hắn đứng lại:

- Huynh đài….Cứ như vậy, giao ước là mười lượng.

Lại có vài tên tài tử nữa chú ý đến động tĩnh phía bên mình. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm vui mừng, chạy đến bên lão Đổng lau mồ hôi nói:

- Bà nó chứ. Ta đã đánh giá thấp sức mua của thị trường rồi. Đổng đại thúc, chúng ta tăng giá. Mười hai lượng bạc mới bán.

Đọc truyện chữ Full