DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 71: Yêu nữ

Dịch: MTQ
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin

Lục Trung Bình tức giận bỏ ra ngoài, đối mặt với hoa phục công tử ấp úng nói:

- Trung Bình làm việc bất lực, xin công tử trách phạt.

Hoa phục công tử hừ một tiếng:

- Lục Trung Bình, việc này ngươi thật thiếu cân nhắc. Gã Lâm Tam cố ý chọc tức, ngươi lại không kìm được nóng giận, bị hắn chơi xỏ. Hừ, mấy ngày nay ở Kim Lăng quý giáo gây náo động cũng có chút ầm ĩ, sợ rằng đã gây chú ý của cấp trên, việc này các ngươi làm tốt rồi, trước hết tạm thời nghỉ ngơi vài ngày đã.

Lục Trung Bình cúi đầu ủ rũ đứng một bên, hoa phục công tử nói tiếp:

- Lâm Tam này quả thật không đơn giản, ta phải tự mình xem xét hắn.

Thanh niên bên trái vội nói:

- Công tử, vạn vạn không thể, công tử là thiên kim chi thể, sao lại có thể tiếp xúc với kẻ tiểu nhân hạ đẳng này.

Hoa phục công tử khoát tay nói:

- Không sao, không sao, Lâm Tam này cũng là một nhân tài, ta nghĩ tự mình phải thử xem kiến thức hắn một phen.

Lâm Vãn Vinh đợi trong phòng nửa ngày, cũng không thấy ai đến, trong đầu hắn nảy sinh cả trăm ý nghĩ, cẩn thận tự hỏi tình thế bây giờ nên thế nào. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, người sau lưng tên họ Lục có âm mưu, Bạch Liên giáo điên cuồng thu nạp tài lực, mục tiêu bọn họ hiển nhiên là chiếm lấy phương pháp điều chế nước hoa trong tay mình. Lợi nhuận từ nước hoa thật to lớn, không ai rõ hơn Lâm Vãn Vinh, hắn thầm thở dài, từ xưa đến nay nhân tài đều gặp phong ba. Đợi thêm chốc lát thì thấy Lục Trung Bình mặt mày tái mét trở vào lại, cung kính nói với hắn:

- Lâm tiên sinh, công tử nhà ta cho mời.

Lâm Vãn Vinh cả ngưòi nổi da gà, bị một nam nhân xưng là "tiên sinh", hắn nghe thật sự không thuận lỗ tai, liền giở vẻ vênh váo thường ngày ra, vỗ vỗ vai Lục Trung Bình nói:

- Tiểu lục à, một người sống trên đời này, nếu chỉ cậy mạnh thì không đủ, còn muốn cho đầu óc khôn ra, ngươi nên kiếm ít óc heo mà bù vào.

Dù sao đối với tên tiểu tử thề không đội trời chung này, chuyện đục nước béo cò như vậy kể ra cũng có phần hơi lăng nhục , chiếm tiện nghi tên đại ngốc này, huống chi đây cũng không phải là tính cách của hắn. Lục Trung Bình lúc này không dám đắc tội với hắn, chỉ cắn răng dẫn hắn tới một gian phòng trống khác. Phòng này rộng mở, cũng có một cái bình phong, lộ ra hai bóng người ẩn phái sau. Kẻ đứng người ngồi, không nhìn rõ khuôn mặt.

- Ngươi là Lâm Tam sao?

Một người ở bên kia bình phong hỏi.

"Mẹ nó, ngươi là cho mình là cảnh sát sao, mở miệng là hỏi tên tuổi, đúng là vớ vẩn." Lâm Vãn Vinh với đối phương cực kỳ khinh bỉ, nhưng cũng biết người ngồi trước mặt chính là kẻ đứng sau lưng Lục Trung Bình, nói cách khác cái mạng nhỏ của mình nằm trên tay nam tử phía sau bức bình phong kia. Nam tử này không biết dùng yêu pháp gì, nói tựa như từ xa vang tới, tuy nghe được rõ tiếng nhưng không ra âm thanh thực. Nhưng hắn có nói một câu, tuy chỉ có ngắn ngủi vài chữ, cách hỏi lại rất có khí thế, ẩn chứa chút uy nghiêm, vừa nghe liền biết là người cao quý.

Lâm Vãn Vinh lại không quản hắn là ai. Đến nước này, ai cũng không sợ, hắn liền ngồi xuống, lại khinh khỉnh cười:

- Những lời thừa thãi này sau này không cần hỏi nữa. Ta nếu trả lời quả là ngu ngốc, người mà hỏi ư, cũng là trí tuệ so với ta cũng không bằng.

"Hahahaha…" nam tử nọ cười một tiếng, nói:

- Lâm Tam, loại người như ngươi cũng có chút tư vị, ta lâu rồi không có gặp qua người nào nói chuyện thú vị như vậy. Nói ra chắc ngươi không tin, ta thật sự muốn cùng ngươi kết giao.

Lâm Vãn Vinh cũng cười đáp:

- Ngươi kéo bình phong che lại, dấu diếm giọng nói thật, đó là muốn cùng ta kết giao sao? Thành ý này thật có tệ một chút.

Nam tử nọ mỉm cười:

- Ta tịnh không có ác ý, thấy diện dung của ta, đối với ngươi mà nói, vị tất đã là chuyện tốt.

Một câu nói thật như vậy, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Coi như lời này của ngươi cũng có chút đạo lý. Cũng được, ta không thấy ngươi, đỡ phải bị ngươi diệt khẩu. Chẳng biết các hạ lại khổ tâm mời ta tới là vì chuyện gì?

Lục Trung Bình ở bên nghe vậy trong lòng thầm mắng, con bà nó, tên tiểu tử này nói thật dễ nghe, cái gì là mời tới, rõ ràng là bị chúng ta bắt, nhưng lại tự dát vàng lên mặt mình, cũng không biết là quái vật nơi nào, so với lão tử ta còn thổ phỉ hơn.

- Lâm Tam, ngươi là một người thông minh, kẻ khôn trước mặt không cần vòng vo. Mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn phương pháp điều chế nước hoa trong tay ngươi, ngươi ra giá đi.

Nam tử nọ sảng khoái nói.

Trời ạ, quả nhiên là việc này, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm tức giận, nhưng trên mặt cũng giả vờ giật mình:

- Các ngươi từ đâu mà biết?

Nam tử nọ nói:

- Chúng ta tự nhiên có biện pháp của chúng ta, nguơi không cần hỏi nhiều, chỉ cần ngươi nguyện ý cung cấp phương pháp đó, vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý, tùy ngươi lựa chọn.

Lâm Vãn Vinh ghét nhất là phải nghe lời nói gian trá, liền cười ha hả:

- Vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý? Vị lão ca này, ngươi không thấy buồn cười sao, ngươi nếu cho ta vàng bạc tài bảo cũng ích gì , ta không thể dùng nước hoa kiếm tiền sao?

Hoa phục công tử cũng sửng sốt trước phản ứng nhanh nhạy của Lâm Tam, mỗi câu nói của mình qua miệng hắn liền biến thành thứ rác rưởi. Nhưng kẻ này cũng không phải người tầm thường, cũng cười nói:

- Quả nhiên là người sảng khoái, thật hợp tâm ý ta. Đã như vậy, Lâm Tam, ta cũng không giấu ngươi, chỉ cần ngươi cung cấp phương pháp pha chế nước hoa, ta có thể cho ngươi sở hữu tất cả những gì ngươi mong muốn, nhà cao gái đẹp, quan cao bổng hậu, tùy ngươi chọn lựa.

Lâm Vãn Vinh trong lòng đôi chút kinh giật:

- Ngưoi muốn ta phản bội Tiêu gia sao?

Hoa phục công tử cười ha hả nói:

- Trung thành chỉ là một cái cớ, miệng nói chuyện trung nghĩa, đơn giản chỉ là chưa đủ lý do để phản bội thôi. Nói phản bội cũng hơi quá, bởi vì qua mấy ngày nữa, cả tiêu gia cũng nằm trong tay chúng ta rồi.

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, tiểu tử này đối với nhận biết nhân tình thế thái kể ra cũng có chút tinh tường. Chỉ nghe ý tứ của hắn, liền biết thân phận hắn cực không đơn giản. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt nghi, hỏi:

- Vị lão huynh này, ngươi chẳng lẽ là người trong quan truờng?

Hoa phục công tử nọ nói:

- Ta đã nói rồi, ngươi mà biết việc này thì đối với ngươi không có lợi.

"Mẹ nó, biết cái rắm, ngươi tưởng rằng lão tử muốn biết sao, không phải cháu ngoại ngươi mời lão gia tới sao, quỷ mới nguyện ý cùng ngươi phát sinh quan hệ. ngươi nếu đang làm quan, chắc cũng là một tên hoạn quan.thái giám" Hắn cười hắc hắc, ác độc nghĩ.

Sự việc truớc mắt, hắn biết rõ không có giải pháp nào, nếu không giao công thức pha chế ra, đối phương nhất định sẽ giở thủ đoạn hành hạ lão tử, chắc sẽ đụng tay chân thay vì ngồi nói . Nhưng mà một khi đã đưa phương pháp pha chế ra, vậy chút vốn riêng để tự bảo vệ cũng không còn, sinh tử lập tức nằm trong tay người khác. Cho dù Lục Trung Bình kia, nếu muốn giết mình, cũng tựa như bóp chết một con kiến. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ, hắn là một con người hiện đại, tuy có chút "khí phách", nhưng cũng còn chưa ngu tới mức bỏ mặc sống chết, trước mắt là thời khắc mấu chốt, nếu một bước cờ sai, hắn sẽ thua cả bàn.

Thấy Lâm Vãn Vinh trầm tư, hoa phục công tử nọ trên mặt mỉm cười, cũng ép không buộc gì hắn, lẳng lặng ngồi chờ cầu trả lời.

- Đào Đông Thành có ở đây không?

Lâm Vãn Vinh đột nhiên trợn mắt hỏi.

Thanh niên đứng bên thân hoa phục công tử nọ, thân thể khẽ run lên, hoa phục công tử quay nhìn hắn lắc đầu, hắn liền tĩnh tâmtrở lại.

- Đào Đông Thành là ai?

Hoa phục công tử bình tĩnh hỏi lại.

Lâm Vãn Vinh không hỏi nữa. lạnh nhạt nói:

- Ta cần chút thời gian suy nghĩ.

Hoa phục công tử truy vấn:

- Ngươi còn lo nghĩ cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

- Ta nếu giao phương pháp đó cho ngươi, lập tức không còn vốn để cùng ngươi đàm phán, đến lúc đó sự sống hay chết đều do ngươi làm chủ. Ngươi nói ta không cần lo lắng sao?

- Rất hay, rất hay.

Hoa phục công tử vỗ tay cười nói:

- Nói chuyện với ngươi thông minh, học được rất nhiều công phu a!

"bất quá…" Giọng điệu của hắn lại chuyển:

- Ngươi không có bao nhiêu thời gian để lo lắng đâu, ngày mai, ta hy vọng có thể nghe câu trả lời thuyết phục của ngươi, bằng không, ta tin Trung Bình đối với ngươi rất có hảo cảm đó.

Ngữ khí hắn âm trầm. so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, Lục Trung Bình nọ đang xoa xoa song quyền vào nhau. "Mẹ nó.Con mẹ tên Tiểu tặc tử giảo hoạt." Lâm Vãn Vinh trong lòng mắng thầm, vốn hắn muốn mượn cơ hội một hai ngày, cho dù không có người đến cứu, cũng có thời gian tự cứu, không nghĩ ra tiểu tử này cũng nhìn thấu điểm này, chỉ cho hắn mấy canh giờ ngắn ngủi.

Hai người sau bình phong cũng không nói chuyện với hắn nữa, mang theo Lục Trung Bình đi ra khỏi phòng.

- Công tử, nếu Lâm Tam này không chịu giao ra công thức, chúng ta phải làm như thế nào?

Thanh niên bên cạnh hoa phục công tử hỏi.

Công tử hờ hững cười một cái, trong mắt hiện lên một tia lệ mang:

- Chúng ta còn không đắc thủ thì người khác cũng đừng mơ tưởng tới. Nếu hắn không chịu giao ra, ngươi liền trực tiếp…

Hắn đưa mắt với gã thanh niên, trong mắt lóe lên tia sát ý, lại lập tức biến mất, thanh niên nọ vội vàng ứng thị:

- Được rồi, Tiêu đại tiểu thư bên kia, ngươi hãy đi moi chút tin tức, nói Lâm Tam đã giao ra phương pháp điều chế rồi, bây giờ đang tiếp nhận sự khoản đãi của chúng ta.

Công tử trên mặt khẽ lộ ra tiếu ý:

- Nhớ kỹ, "không cẩn thận" mới để cho đại tiểu thư nghe được nha.

Thanh niên nọ trong mắt sáng ngời, vội vàng ôm quyền nói:

- Công tử cao minh.

Công tử cười, liếc mắt nhìn hắn i:

- Tiêu đại tiểu thư này tính tình cương liệt, ngươi nếu cưỡng chiếm nàng, sợ rằng sẽ phản ứng ngoài ý muốn, có thể gây khó khăn cho ngươi, nên ta mới nghĩ ra pháp kế này chiếm được Tiêu gia, để cho nàng thành tâm theo đến chết. Còn binh mã của Trình Đức cũng đã tới dưới chân núi, ngươi tùy thời tiếp đón, tiện thể lên núi vui đùa. Làm việc tốt lắm, ta sẽ không đối đãi tệ với ngươi đâu.

Thanh niên vội nói:

- Thuộc hạ cùng gia phụ có được như hôm nay, đều là công tủ ban tặng. Vì công tử, đó là trách nhiệm của mình, thuộc hạ cũng tuyệt không chối từ.

Công tử mỉm cười:

- Phụ thân ngươi theo phụ vương ta đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Thanh niên cung kính nói:

- Gia phụ từ muời tuổi đã theo vương gia, bây giờ cũng đã bốn mươi năm rồi.

Công tử gật đầu nói:

- Lòng trung thành của các ngươi, ta và phụ thân đều thấy rất rõ. Để cho lệnh tôn làm quan tại Tô Châu hơn tám năm, kể ra cũng đã ủy khuất cho hắn. Nhưng ngươi biết đó, Tô Hàng hai tỉnh giàu có đứng đầu thiên hạ, Tô Châu chức tạo này nhiệm vụ càng nặng nề, người bình thường làm, phụ vương tuyệt không an tâm. Đợi làm xong việc này, ta liền trước mặt phụ vương nói qua, đảm bảo, sang năm chức phủ doãn Kim Lăng đang thiếu sẽ vì ngươi mà lưu ý.

Thanh niên cảm kích rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất nói:

- Tạ vương gia long ân, tạ tiểu vương gia long ân.

Công tử mỉm cười không nói một lời, chợt thấy Lục Trung Bình vội vã chạy tới, hấp tấp nói:

- Công tử, đại sự không tốt rồi, Tiêu dại tiểu thư kia, nàng…

- Tiêu đại tiểu thư làm sao?

Thanh niên cả kinh hỏi.

Lục Trung Bình trước mặt hai người nói nhỏ vài câu, hai nguời đều cả kinh, gấp gáp nhắm hướng tù thất đi tới.

Lâm Vãn Vinh bị nhốt ở trong ngục thất, ngay cả quay lại chỗ đại tiểu thư cũng không được, trong lòng buồn bực thế nào có thể tưởng tượng. Hắn ở trong phòng đi tới đi lui, đang lúc buồn rầu thì nghe cạch cạch một tiếng, cửa phòng bị người khác mở ra. Đang lúc phiền não, tưởng người nọ lại phái người tới khuyên giải. cũng chẳng thèm quay đầu, không nhịn được nói:

- Thời gian còn chưa tới, ngươi lại tới làm gì??

Nói chưa dứt câu, chợt một trận hương phong cuốn tới, một thân ảnh yêu kiều nháy mắt hiện ra trước mắt:

- Công tử.

Thanh âm này có vẻ quen tai, nhìn kỹ lại, người đến dùng khăn che mặt. cũng chính là nữ tử lúc trước Lục Trung Bình gọi là sư muội.

- Ngươi là…

Hắn nghi hoặc hỏi

Nữ tử nọ cởi khăn che mặt, Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi:

- Tần tiểu thư, sao có thể lại là nàng?

Người trước mắt hiển nhiên là Tần Tiên nhi, nàng giữ chặt tay hắn, vội vàng nói:

- Để sau ta sẽ giải thích cho công tử, ta tới đây đưa công tử ra ngoài.

Trời ạ, thật sự là Quan Thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn a, hắn hận không được ôm lấy cô nàng cắn một miếng. Nhiều lần cảnh báo, lại liều mình cứu giúp, ngoại trừ lấy thân báo đáp, không có biện pháp nào tốt hơn. Lâm Vãn Vinh thấy nữ nhân đến cứu mình nhưng cũng không cảm thấy mất mặt một chút nào, thời đại tuy bất đồng, nhưng nam nữ đều như nhau, hắn vẫn vô tư suy nghĩ.

Tần Tiên Nhi giữ chặt tay hắn vội vàng đi ra ngoài. Cảm nhận bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi, trơn mịn của nàng. Dâm tâm của hắn liền dâng trào, những ngón tay nhẹ vuốt. Tiên Nhi mặt đỏ lên, liếc nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng. Lâm Vãn Vinh cười nham nhở nói:

- Ý đồ không tốt, phản ứng tự nhiên thôi.

Mở cửa ra, đã thấy một giáo đồ Bạch Liên giáo nằm dài trên mặt đất. nơi cần cổ máu tươi còn chảy ra, đích thị bị một kiếm cắt đứt yết hầu, lại thấy Tần Tiên Nhi không có chút gì kinh ngạc. "Đó là nàng làm," Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, tiểu nữ này, tại Ngọc Diệu phường nhìn ôn nhu thùy mị, không ngờ thủ đoạn cũng ác độc phi thường.

Bóng đêm buông xuống, Lâm Vãn Vinh nhìn ngục thất giam cầm Tiêu Ngọc Nhược phía xa xa, thấy nhiều người tụ tập, trong lòng nhẩy dựng lên:"Đại tiểu thư kiêu ngạo này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao."

Hắn vừa định hỏi chuyện, chợt thấy thân thể nhẹ bỗng, thân hình đằng không bay vọt lên. Tần Tiên Nhi động tác ôn nhu, so với cảm giác bị Lục Trung Bình nắm phải còn êm ái hơn ngàn vạn lần. Lâm Vãn Vinh khẽ để thân thể mình từ từ tựa hẳn vào người Tần Tiên Nhi.

"Người này, lại giở thói vô lại." Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc hắn, thấy bộ dạng hưởng thụ của hắn, biết có tức giận đối với hắn cũng chẳng chút ảnh hưởng, "Đây là một gia đinh của tiêu gia mà thi từ ca phú không gì không biết đó sao?" Tần Tiên Nhi mê hoặc nghĩ.

Thân ảnh nàng bay nhanh, hạ xuống một cái giếng khô, giếng này rất sâu, ăn vào lòng đất. Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, sao không chạy đi xa, lại tới đây như những kẻ trộm vậy?

Tần Tiên Nhi thấy thần sắc nghi hoặc của hắn, nhẹ nhàng cười nói:

- Bên ngoài cảnh giới rất nhiều, nhất thời khó có thể thoát vây, làm cho bọn họ nghĩ chàng đã được người ta cứu đi, tuyệt đối không ai nghĩ chàng còn trốn ở chỗ này. Hãy đợi chút, ta đi một tí quay về liền.

Chẳng lẽ đây là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất sao? Trời ạ, tiểu thư này không phải đem tính mạng của lão tử ra giỡn chứ? Lão tử không thể tự rời khỏi đây, nếu lại bị bắt, thì chắc chết không có chỗ chôn rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng phát hoảng, vội vàng giữ chặt tay nàng:

- Tiểu thư, đừng có rời bỏ ta được không, ta bị bệnh tim.

Tần Tiên Nhi chu môi cười nói:

- Ngươi mới vừa rồi làm ác, sao không nói là có bệnh?

Lâm Vãn Vinh nét mặt khổ sở, khó khăn lắm mới hồng lên đôi chút, nhưng độ dày của da mặt của hắn đã được khảo nghiệm từ rất lâu, liền nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Tiên Nhi nói:

- Dưới giếng khô này, ở giữa bầy sói, chúng ta hai người ngồi cùng nhau nói chuyện thế gian, nhờ bóng nguyệt định chung thân, không phải rất tốt đẹp sao? Vội vã bỏ đi làm gì.

Tần Tiên Nhi trong lòng như nhảy múa, đối với loại phương thức tư duy Thiên Mã Hành Không của hắn quả chưa từng gặp, trên mặt đỏ hồng, thầm nghĩ, loại người này da mặt không biết dày đến đâu, nghĩ đến đây cũng chợt nhớ ra, không biết hắn chiếm được bao nhiêu nữ nhân rồi.

Nhắc đến nữ nhân, trong lòng nàng có chút không thoải mái, ngày ấy không giết chết Tiêu Thanh Tuyền vẫn khiến nàng tiếc nuối, chỉ là thấy Lâm Vãn Vinh cũng vui lên, ôn nhu hỏi:

- Công tử đã biết thân phận của ta sao?

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng sờ sẫm cánh tay nhỏ bé của nàng:

- Đuơng nhiết biết, không phải nàng là Tần Tiên Nhi tiểu thư, hoa khôi của Ngọc Diệu phường bên sông Tần Hoài sao? Ta đối với nàng rất sùng bái.

Cái loại rắm ngựa ác độc như hắn, vừa vuốt ve vừa nịnh, Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng, một lời cũng không dám thốt lên, thật lâu sau mới nói:

- Vậy chàng biết một thân phận kia thôi à? Không dối gạt chàng, ta là người trong Bạch Liên Giáo, người khác đều gọi là là yêu nữ.

- Yêu nữ cũng tốt.

Lâm vãn vinh nhiệt liệt nói:

- Ta thấy qua trinh nữ, đãng nữ, thục nữ, nhưng lại chưa thấy qua yêu nữ, càng yêu quái ta càng thích.

Nghe xong lời này, Tần Tiên Nhân tuy là yêu nữ hồ mị, nhưng cũng không nhịn được, sắc diện đỏ rần, thầm nghĩ, người này quả thật xấu xa, nhưng trong lòng lại có chút hoan hỷ, cũng không biết là tức giận vì cái gì nữa.

- Bất quá, Bạch Liên giáo thì ta không thích.

Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên một tia tức giận, hừ một tiếng, rồi lại liếc mắt nhìn Tần Tiên Nhi, cười nói:

- Nhưng riêng với yêu nữ Bạch Liên giáo ta lại càng yêu mến.

"Công tử…" Tần Tiên Nhi chịu không được những từ ngữ vô lại của hắn, càng đỏ bừng lên, đành xuống nước nhẹ giọng nói:

- Ta là người trong Bạch Liên giáo, bọn họ không thấy ta, liền sẽ hoài nghi ta đó.

- Hoài nghi thì hoài nghi, bất quá thì phản lại Bạch Liên Giáo, dù sao cái giáo phái này cũng không phải loại tốt đẹp gì, một ngày nào đó ta sẽ tiêu diệt nó.

"Ny tử này còn sợ đồ cái rắm Bạch Liên giáo a, lão tử không có võ công, tất phải tìm mỹ nữ hộ thân có võ công cao cường, thật tức chết tặc giáo này." Hắn nghĩ

- Công tử chớ nói chuyện như thế.

Tần Tiên Nhi cả kinh nói:

- Ta với Bạch Liên Giáo như cá với nước, nếu không có Bạch Liên giáo cũng không có ta.

Thấy nàng hoảng sợ như thế, Lâm Vãn Vinh cũng không đành lòng nói nữa, bất đắc dĩ sau này muốn tiêu diệt Bạch Liên Giáo, phải ôm ny tử này lên giường trước, vậy thì nàng ta cũng không làm khó nữa.

- Vậy ngươi mau đi đi.

Lâm Vãn Vinh nói.

Tần Tiên Nhi ừ một tiếng, rồi lại nghe hắn nói:

- Được rồi, ta vừa mới thấy bên kia thật là ồn ào, có phải đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi không?

Tần Tiên Nhi liếc nhìn hắn:

- Chàng quan tâm Tiêu đại tiểu thư như vậy sao?

Thấy Lâm Vãn Vinh gật đầu, Tần Tiên Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé, trong mắt lại hiện lên một tia lệ mang:

- Nàng ta đã chết!

Đọc truyện chữ Full