DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 24: Trách nhiệm của việc thanh toán chậm

Dừng một chút, tôi vẫn xuống xe, đi đến bên cạnh ghế lái phụ, kéo ống tay áo của Phó Thắng Nam: “Phó Thắng Nam”

Sợ là anh uống quá nhiều trong dạ dày khó chịu, cũng không thể ngủ được, vừa bị tôi gọi đã tỉnh.

Anh hơi hé mắt nhìn tôi một cái, nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, giọng nói hỡi hợt: “Cô đưa tôi trờ về?” Tôi gật đầu, không biết bây giờ anh đang say hay đang tỉnh, mờ miệng nói: “Xuống đây di, không còn sớm nữa.”

Đã sắp rạng sáng rồi, một người phụ nữ có thai như tôi thật sự không có tỉnh thần và sức lực chịu đựng với anh.

Anh ngồi thằng người dậy, cơ thể thon dài ở yên tại chỗ, dường như không có ý định xuống, lại không nói lời nào, đôi mắt đen mờ to, nhìn rất vô hại, nhưng tôi biết tính tình của anh, nắng mưa thất thường.

Suy nghĩ một chút, tôi vẫn mở miệng hỏi: “Có cần em dìu anh xuống không?”

“Tôi muốn tắm nắng.” Anh mờ miệng, sau đó ngồi trong xe bất động.

Tôi bị sốc bởi câu nói của anh, bây giờ tắm nắng? Đúng là quá say rồi.

“Được, anh từ từ phơi nắng đi.” Bây gið tôi không có sức ở đây giày vò với anh, cả người khó chịu cực kỳ, dứt khoát quay vào biệt thự.

Tiến vào phòng ngủ, tôi nằm

ngủ một lát, thấy hình như trong phòng khách không có động tĩnh gì, trong lúc nhất thời có chút lo lắng anh sẽ chạy lung tung, đang nửa đêm nửa hôm, nếu ra ngoài gặp chuyện không may thì sao đây.

Đấu tranh một lát, tôi đứng dậy xuống lầu, thật bất ngờ, không biết anh đã vào biệt thự từ lúc nào, nằm trên sofa trong phòng khách.



Tốt rồi, tôi đã có thể an tâm di ngủ. Giằng co đến nửa đêm, tôi ngủ một giấc say như chết, lúc thức dậy thì trời đã sáng rõ. Vì hẹn viện trưởng Lâm bàn chuyện, nên tôi rời giường rửa mặt qua loa rồi vội vàng ra ngoài, lúc đến công ty viện trường Lâm đã chỗ trong phòng làm việc.

Nhìn thấy tôi, ông ấy mỉm cười đứng dậy nói xin lỗi: “Trì hoãn công việc của cô, cô Thẩm, thật sự ngại quá.

Trên đường chạy nhanh, tôi thờ hổn hển, gọi Hoàng Nhược Vi rót cho ông ấy cốc nước, sau đó ký hợp đồng hoàn công và hợp đồng chuyển khoản.

Mọi chuyện xong xuôi, viện

trưởng Lâm chủ động nói: “Đã giữa trưa rồi, cô Thẩm còn chưa ăn cơm đúng không. Có muốn ăn một bữa cơm với tôi không, vợ tôi luôn muốn cảm ơn cô, không biết cô có thời gian hay không?”

Vốn dĩ là không có việc gì, nhưng thấy Hoàng Nhược Vi ở bên cạnh nhìn tôi, hình như có chuyện muốn nói, tôi cười bảo: “Viện trưởng Lâm khách sáo rồi, người nên cảm ơn là tôi mới phải, thế này đi, hôm khác tìm thời gian rảnh, chúng ta lại tụ họp, hôm nay tôi thật sự có việc không đi được.”

Thấy vậy, viện trưởng Lâm cũng không nhiều lời, hàn huyên vài câu rồi rời khỏi.

Tôi nhìn Hoàng Nhược Vi, cô ấy nói: “Giám đốc, tổng giám đốc Phó nói cô tới công ty thì đến văn phòng tìm anh ấy.”

Tìm anh?

Tôi ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Gần đây bộ phận của chúng ta làm việc có sơ suất gì à?”

Bình thường Phó Thắng Nam sẽ không tìm tôi ở công ty vì việc riêng. Trừ khi là chuyện công việc.

Hoàng Nhược Vi gật đầu: “Vì chuyện của viện trưởng Lâm nên bên tài vụ đã tìm tổng giám đốc Phó, hình như anh ấy rất bực mình, kêu cô đến văn phòng tổng giám đốc một chuyến.”

“Ừ“” Tôi đáp lại một câu, trực tiếp đến tầng cao nhất.

Khu vực làm việc của Phó Thắng Nam cũng giống như con người anh, lạnh lùng nghiêm túc, mùa hè nóng bức đến chỗ anh cũng có thể cảm thấy rét căm căm.

Khu làm việc lớn như vậy, lạnh như băng, nhìn một vòng, thấy cửa phòng họp đóng chặt, Trần Văn

Nghĩa nhìn thấy tôi, nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Phó đang họp với tổng giám đốc Kiều và bác sĩ Trịnh.”

Tôi gật đầu, trong lòng suy nghĩ một chút, tôi biết bác sĩ Trịnh là Trịnh Tuấn Anh, vậy tổng giám đốc Kiều là Kiều Cảnh Thần ư?

Đi tới sofa trong đại sảnh ngồi xuống, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là giữa trưa, buổi sáng tôi ra ngoài quá vội, chưa ăn gì cả, trong dạ dày cồn cào tới khó chịu.



Trần Văn Nghĩa rót cho tôi một cốc nước, lãnh đạm xa lạ nói:

“Giám đốc Thẩm chờ một lúc, có lẽ tổng giám đốc phải mất nửa tiếng mới ra.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================

Tôi nhận lấy cốc nước, không để ý gương mặt lạnh lùng của anh ta, mờ miệng nói: “Trợ lý Trần, gần đây tổng giám đốc Phó có thường xuyên uống rượu không?”

Hôm qua Vũ Linh nói Phó Thắng Nam thường xuyên đến quán bar, tôi không khỏi muốn hỏi thử tại sao Phó Thắng Nam lại tìm Say.

Nghe tôi hỏi vậy, Trần Văn Nghĩa ngần người nói: “Có lẽ tâm

trạng của tổng giám đốc không tốt.”

“lại sao?” Chuyện đứa bé, đáng lẽ không thể khiến Phó Thắng Nam bị ảnh hường như vậy, bình thường đều là chuyện của Lâm Hạnh Nguyên.

Thấy tôi mặt mũi đầy tò mò nhìn anh ta, Trần Văn Nghĩa ho nhẹ một tiếng nói: “Chuyện của tổng giám đốc tôi không rõ lắm.”

Không thể nói chuyện với người này được.

Chờ cả buổi, tôi mơ mơ màng màng không biết sao lại ngủ mất,

nghe thấy âm thanh mấy người ra ngoài, tôi mới gắng gượng ngồi thẳng người dậy.

Ba người từ phòng họp bước ra đồng thời nhìn tôi, lông mày anh tuấn của Trịnh Tuấn Anh hơi nhướng, môi mỏng nhếch lên, nhìn Trần Văn Nghĩa một bên không biết nói gì, Trần Văn Nghĩa nhìn tôi một cái sau đó ra ngoài.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, đôi mắt đen vừa thâm thúy vừa sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy hình như anh đang nổi giận với tôi.

Nhớ đến chuyện của viện

trưởng Lâm, tôi vội vàng đứng lên, mờ miệng nói: “Tổng giám đốc, tôi bằng lòng gánh chịu toàn bộ tổn thất tôi đã gây ra cho công ty trong mấy ngày nay.”

Anh nhíu mày, không lên tiếng, ngược lại là Kiều Cảnh Thần xem náo nhiệt bên cạnh mở miệng nói: “Cô Thẩm giỏi đấy. Dự án mấy trăm tỷ, hai ngày nay cô đã khiến chồng mình thiệt hại mấy chục tỷ, ra tay hào phóng đó.”

Lời này, rõ ràng là châm chọc. Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy mặt anh âm trầm, cũng không mờ



miệng, nhìn Kiểu Cảnh Thần nói: “Nhà của tổng giám đốc Kiều ở bờ biển à”

Trịnh Tuấn Anh phì cười, hai tay anh ta đút túi quần, đôi mắt trong trẻo nhìn xem, giống như không liên quan gì tới anh ta.

Kiểu Cảnh Thần nhìn thoáng qua anh ta, gương mặt tuấn tú trầm xuống, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh cô có thân phận gì mà nói chuyện với tôi như vậy?”

Tôi thật sự không muốn đôi co với Kiều Cảnh Thần, vốn dĩ anh ta đã chướng mắt tôi, cảm thấy tôi

chắn đường Phó Thắng Nam và Lâm Hạnh Nguyên, vì vậy luôn không nói lời gì tốt lành với tôi.

Dù sao đều là người quen, nhìn anh ta, tôi không nể nang gì, nói thẳng: “Tổng giám đốc Kiều là hoàng đế ba ngàn năm trước xuyên không tới đây hả? Chỉ sợ người xứng nói chuyện với anh cũng chỉ có đám tượng lính, ngựa trong mấy lăng mộ hoàng đế mà thôi, dù sao, bọn họ mới là người cùng một thời đại với anh, có chung chủ đề.”

Nghe được ý trong lời nói của tôi, Kiều Cảnh Thần giận tới mức đỏ mặt tía tai, không biết giữ mồm giữ miệng nói: “Cho dù là người chết cũng có tư cách hơn cô, cô đúng là người phụ nữ lòng dạ độc ác, cả máu mủ trong bụng mình cũng cam lòng giày xéo.”

“Cảnh Thần!” Trịnh Tuấn Anh mờ miệng, nhíu mày ngắt lời Kiều Cảnh Thần, mở miệng nói: “Thắng Nam và giám đốc Thẩm còn có việc cần bàn, tớ đặt nhà hàng rồi, chúng ta đến đó chỗ bọn họ trước đi.”

Dừng một chút, Trịnh Tuấn Anh nhìn về phía tôi nói: “Chắc giám đốc Thầm cũng chưa ăn trưa, lát nữa cô và Thắng Nam cùng tới đi.”

Tôi định há miệng từ chối, anh ta đã kéo Kiều Cảnh Thần ra ngoài.

Trong văn phòng trống rỗng chỉ còn lại tôi và Phó Thắng Nam, không biết anh định xử lý việc của viện trường Lâm như thế nào, tôi chủ động mở miệng nói: “Chuyện của viện trưởng Lâm là trách nhiệm của em, sau khi phá thai em luôn ở nhà tĩnh dưỡng, tập trung vào việc đó, quên mất việc của viện trường

Thấy anh âm trầm không mở miệng, tôi tiếp tục nói: “Em biết sai lầm lần này đã tạo cho công ty không ít tổn thất, em sẽ chủ động từ…

Đọc truyện chữ Full