DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 124: Tối qua ngủ không ngon

Giữa trưa trời nóng nực, nhiệt độ cơ thể của Phó Thắng Nam vốn đã cao, lúc này trong lòng anh, tôi nóng tới mức toát mồ hôi, tôi khế nhúc nhích người.

Lại bị anh dùng tay ấn chặt: “Đừng động đậy, ngoan ngoãn ngủ cùng anh một lát, tối qua ngủ

không ngon.

Có lẽ cả đêm Phó Thắng Nam không ngủ, anh ngủ một giấc tới tận tối, vốn dĩ tôi không buồn ngủ lắm, nhưng bị anh ôm lại, chẳng phải làm việc gì,

nên chỉ đành ngủ một giấc cùng anh.

Lúc tỉnh dậy, tôi lật người, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của Phó Thắng Nam chăm chăm nhìn tôi, tôi ngẩn người, mở miệng nói: “Anh tỉnh rồi à?”

Anh nhướng mày: “Đói chưa?”

Vừa tỉnh, tôi lắc đầu, nhúc nhích cơ thể, eo

đau đến khó chịu, không nhịn được nhíu mày. “Sao thế?”

“Eo em đau!” Không biết tại làm sao, tôi cứ có cảm giác đứa bé này phát triển rất nhanh, mới có

sáu tháng, bụng tôi đã nhô ra rất to rồi.

Hôm qua lúc tắm tôi cẩn thận nhìn xem một

chút, hình như còn bị rạn da, trông xấu vô cùng.

Phó Thắng Nam đặt tay lên eo tôi, giúp tôi xoa xoa: “Đăng kí một lớp tập yoga chăm sóc tiền sản

đi, ngày mai tôi đi cùng em.” Tôi hơi lười nên lắc đầu: “Mỗi ngày đi đi lại lại rất phiền.”

“Vậy mời huấn luyện viên cá nhân, tới nhà dạy?”

Có lẽ Vũ Linh cũng nên đi tập luyện, tôi bèn lắc đầu: “Không cần, cho em nghĩ đã, anh đi làm việc đi, gân đây Vũ Linh cũng rất rảnh, cô ấy ở

cùng với em là được rồi:



Anh xoa xoa xương sống sau lưng tôi, lông mày nhu lại: “Tôi là chông em, hay là cô ấy là

chồng em?”

“Tất nhiên là anh rồi!” Được anh xoa rất thoải mái, tôi lật người, đổi bên khác cho anh xoa, nói: “Công ty anh nhiều việc, có cô ấy ở cùng em là được, vốn anh đã bận rồi, dành nhiều thời gian

nghỉ ngơi đi!”

Eo được anh xoa bóp, miệng anh khẽ cong

lên, cười rất rạng rỡ: “Em xót tôi à?”

Tôi gật đầu, nói: “Vũ Linh ở cùng em cũng tốt mà!”

“Chuyện ở công ty tôi giao cho Cảnh Thần và Tuấn Anh xử lí, tôi xin nghỉ, đợi em sinh xong rồi tính tiếp!” Anh nói xong còn nghiêm túc lấy điện

thoại ra chuẩn bị gọi đi.

Tôi vội vàng kéo anh lại: “Phó Thắng Nam, em nói thật đấy, anh cứ đi làm như bình thường là

được, ngày ngày anh ở cạnh em thì sẽ cãi nhau

mất, anh cứ chăm chỉ làm việc, kiếm tiền mua sữa là được!”

Bây giờ sớm muộn gặp nhau mà đã cãi nhau rồi, nếu lúc nào cũng ở gần nhau, không biết sẽ

làm ầm thành thế nào nữa đây.

Anh cười nhẹ: “Cãi nhau lúc nào? Hai người đều cãi mới gọi là cãi nhau, chúng ta mà là cãi nhau sao? Huống hồ, tôi là tổng giám đốc, không làm việc vài tháng mà lại thiếu tiền mua sữa được

hay sao?”

Cũng đúng, ngoại trừ khi có chuyện, nếu không mỗi lần cãi nhau đều là tôi làm ầm, anh

luôn tùy ý tôi.

Tôi không muốn anh ở nhà như vậy, thế là dừng một chút, tôi chuyển chủ đề: ‘Không phải mấy hôm trước anh nói cần đi thủ đô sao?”

Bụng tôi ngày một lớn dần, qua một thời gian

nữa, chỉ sợ sẽ không tiện.

Anh ngồi dậy, tiện tay với lấy bộ đồ ngủ rồi nói: “Mấy hôm nay đã sắp xếp rồi, đi trước để làm

quen môi trường một chút, đợi em sinh con xong

mới lập kế hoạch chuyện của tổng công ty”

Tôi cũng không tham gia nhiều vào chuyện của công ty, thấy anh bước vào phòng tắm, tôi bất giác tìm điện thoại, tìm rất lâu mới phát hiện điện

thoại để ở chung cư Hương Uyển rồi.

Tôi hơi chán bèn cầm lấy điện thoại của Phó Thắng Nam chơi, điện thoại anh có cài mật mã, lúc trước tôi ít khi động vào, tôi dừng lại, gọi với vào phòng tắm: “Phó Thắng Nam, mật khẩu điện



thoại anh là gì!”

“Sinh nhật eml” Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại một chút, sau đó vang lên giọng nói

trầm thấp quyến rũ của anh.

Sinh nhật của tôi? Tôi bất giác nhập vào, vậy mà mở ra được này.

Nhất thời trái tim có một cảm giác khó nói nên lời, dường như là rất vui, tâm trạng cũng tốt lên không ít, tôi nhìn màn hình điện thoại của anh, không khỏi cạn lời.

Ngoại trừ mấy app cần thiết thì điện thoại của anh không có bất cứ cái gì thừa thãi, cái gì cũng

không có, đến cả lướt video giải trí cũng không có.

Tôi tải một ứng dụng xem video cho anh, sau đó nhịn không được tò mò ngó nghiêng qua zalo

của anh.

Giống y trong tưởng tượng, bạn bè zalo của anh ít đến đáng thương, chỉ có khoảng hơn năm mươi người, trừ bạn bè và người nhà ra thì mấy người kia đều là những ông chủ thành đạt.

Cơ bản họ đều có tên, thấy có một tài khoản zalo anh ghi chú là “cô”, tôi không khỏi ngẩn

người, Phó Thắng Nam còn có một người cô?

Trước giờ chưa nghe ông nội Phó nhắc qua bao giời

“Xem gì vậy?” Sau lưng vang lên giọng nói của anh, tôi sững sờ, bình tĩnh nhìn anh đang lấy khăn tắm lau tóc ở bên cạnh hỏi tôi: ‘Muốn ăn gì

không? Tôi làm cho” Tôi đáp một tiếng: “Tùy anh” rồi đưa điện

thoại đến trước mặt anh hỏi: “Anh còn có một

người cô à?”

Anh gật đầu: “Ừ, ở thủ đô, định mấy ngày nữa

đưa em đi gặp cô ấy!”

“Sao trước giờ em chưa nghe ông nội Phó nhắc đến?” Với lại mấy người khác trong nhà họ Phó cũng không hề nhắc tới.

“Từ khi mười mấy tuổi cô ấy đã rời khỏi nhà họ Phó, đi học ở thủ đô, ít khi vê nhàit”

Nhưng ít khi vê nhà cũng không đến mức khiến cho người nhà họ Phó ngậm miệng không nhắc đến thế chứ?

Bỗng nhiên nghĩ đến ông nội qua đời đã lâu, tôi và Phó Thắng Nam cũng chưa từng đi thăm, tôi để điện thoại sang một bên, đi đến cạnh anh, ôm lấy eo anh rồi ngẩng đầu nói: “Phó Thắng Nam, trước khi chúng ta đi thủ đô thì đi thăm ông

nội nhét”

Bàn tay đang lau tóc của anh ngừng lại, sau đó anh gật đầu nói: ‘Ừ”

Thấy thế, tôi híp mắt cười, trèo lên người anh, ôm lấy mặt anh hôn một cái: “Vậy anh mau chóng



sắp xếp thời gian đi!”

Thấy anh sững sờ hơi kinh ngạc, tôi xuống giường đi vào phòng tắm.

Tôi biết anh có chút bất ngờ, nhưng những khúc mắc giữa ông nội và anh, tôi sẽ tìm cách giúp anh loại bỏ, bởi vì anh, cũng là vì ân tình của ông nội đối với tôi.

Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Phó Thắng Nam đã không còn trong phòng ngủ nữa rồi, tôi xuống lâu thì thấy anh đang trong bếp.

Thấy tôi bước xuống, ánh mắt anh dừng lại trên chân tôi, nhíu mày nói: “Nền đất lạnh, mau đi dép vào.”

Ấy!

Vừa nãy lúc đi ra chỉ để ý tìm anh nên quên mất. Đi dép vào rồi, tôi bước vào bếp, thấy anh đang nấu gì đó trong nồi, tôi nghiêng đầu nhìn

anh hỏi: “Anh đang nấu món gì thế?”

“Canh sườn!” Nói xong, anh tiến sát gần tôi, ánh mắt lấp lánh: “Hôn thêm lần nữa!”

Tôi ngẩn người, khuôn mặt hơi ửng hồng lên,

cười nói: “Anh tính hôm nào đi thăm ông nội?” Anh cười nhẹ: “Em hôn tôi rồi tôi sẽ nói chol”

“Chụt!” một cái hôn lên mặt anh, tôi nhìn anh:

“Được rồi, có thể nói chưa?”

Nụ cười của Phó Thắng Nam tựa như ánh mặt trời tháng ba chiếu lên màu đào hồng phấn, điểm xuyết lên nhụy hoa màu hồng đầu cành, đẹp

mắt đến mức khiến người ta chờ mong! “Ngày kia đi!” “Tốt quá rồi!”

Đêm đó, tôi ngủ rất yên, buổi sáng lúc tỉnh dậy, Phó Thắng Nam đã tới công ty rồi. Tôi không có việc gì làm nên nằm trên giường

một lúc, muốn quay lại chung cư Hương Uyển lấy

điện thoại, không có điện thoại thì quả rất bất tiện.

Đọc truyện chữ Full