DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 154: Cơn giận giữ của Phó Thắng Nam

Tôi lắc đầu: “Không sao, ông lên trước đi, lát nữa Trịnh Tuấn Anh xuống đón tôi. Ông đi đi, nếu

không sẽ trễ nãi công việc đấy”

Ông ta mỉm cười hỏi: “Phó chủ tịch Trịnh Tuấn Anh?”

Tôi gật đầu và cũng không nói nhiều lời, ông ta cười rồi đi thẳng lên nơi làm việc của tổng giám đốc công ty Phó Thiên.

Nhìn thấy tình huống này, nhân viên lễ tân nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cô chủ, tôi không cố ý đâu, đây là công việc của tôi, xin cô hãy thứ lỗi

cho tôi”

Dì Triệu tức giận: “Công việc của cô? Công việc của cô là gì? Việc của cô là tiếp nhận và liên lạc. Một là cô không tiếp nhận chúng tôi, hai là cô không liên lạc. Chúng tôi không hẹn trước nên cô

không liên lạc được hả? Cô đang âm thầm coi

thường, nhạo báng chúng tôi đúng không? Cô không tiếp đón chúng tôi, công ty giữ cô để làm gì?”

Xét cho cùng, dì Triệu đã ở bên ông nội nhiêu năm, bà có cái nhìn tinh tế, đầu óc sáng suốt,

miệng lưỡi cũng vô cùng sắc sảo.

Nhân viên lễ tân im lặng một lúc, quay sang nhìn tôi và nói: “Cô chủ, tôi không cố ý, tôi xin lỗi”

“Tôi ra tay sát hại ai đó, và rồi nói lời xin lỗi với anh ta, cô thấy có ổn không?” Dì Triệu rít lên, trái tim tôi thấy khó chịu, miệng bà ấy thì cứ lẩm bẩm không được tha thứ.

“Sao bà lại làm thế?” Nhân viên lễ tân lên giọng: “Tôi đã nói hết những điều cần nói và xin lỗi rồi, tại sao lại làm phiền tôi. Tại sao lại hung hăng như vậy? Để người đàn ông của mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, không biết tốt xấu còn ở đây lên giọng gì chứ”



Có rất nhiêu người chú ý đến sự việc tại quây

lễ tân, cô ta càng lúc càng lớn tiếng: “Cô Hạnh

Nguyên là người xinh đẹp, tốt bụng. Cô phải nhận thức được rằng để kết hôn với tổng giám đốc mà

cô đã làm nên chuyện đáng xấu hổ gì đấy” Mọi chuyện càng lúc càng gay gắt.

Dì Triệu tức giận đến mức giơ tay lên định đánh, tôi lập tức ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Đừng

gây chuyện”

Xung quanh có nhiều người nhanh tay sử dụng điện thoại, nếu có ai đó muốn làm ầm ÿ, đoạn video này sẽ được bàn tán khắp mọi nơi. Hơn nữa, Phó Thắng Nam nói rằng bây giờ anh muốn mở rộng thị trường, nếu để dư luận gây ảnh hưởng cho tiến triển sự nghiệp của anh thì không

ổn chút nào.

“Cô cứ để cô ta bắt nạt như thế sao?” Dì Triệu

nói, hung hăng nhìn về phía nhân viên lễ tân kia. Tôi lắc đầu: “Không sao đâu”

Khi Trịnh Tuấn Anh đến, nhìn thấy mọi người vây xung quanh, anh ta cau mày nhìn tôi hỏi: “Có

chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn lướt qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân lúc nấy còn hung hăng, giờ đã tỏ ra sợ sệt, nhút nhát.

Lúc này tôi cảm thấy ngưỡng mộ Trịnh Tuấn Anh, tôi thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi”

Trong thang máy.

Trịnh Tuấn Anh nhướng mày: “Biết rõ là Mạc Hạnh Nguyên đang ở trên đó nhưng vẫn đi lên, cô

không cảm thấy khó chịu sao?”

Tôi buồn cười: “Nếu không đi lên, tôi còn khó chịu hơn”

Anh ta buồn cười hướng ánh mắt về phía bụng tôi, nói: “Cô sắp sinh rồi, đừng đi lung tung nữa.

Tôi gật đầu, tò mò hỏi: “Làm sao anh biết là

tôi biết rõ Mạc Hạnh Nguyên đang ở đây?” “Sắc mặt của nhân viên lễ tân không tốt, có phải cô ấy đã nói những điều không nên nói



không?” Giọng anh ta trầm thấp vang lên.

Có lẽ là như vậy, những người thông minh thường nghĩ vấn đề theo nhiều cách khác nhau. Vì

vậy, tôi cũng không nói thêm gì.

Thang máy lên đến nơi, Trịnh Tuấn Anh ra dấu cho tôi biết đi dọc theo hành lang sẽ đến phòng

làm việc của Phó Thắng Nam. Tôi gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh”

Anh ta quay trở lại phòng làm việc của mình, dì Triệu và tôi cùng nhau bước xuống hành lang. Dì Triệu nhìn tôi và nói nhỏ: “Cô chủ, cô gái ở quây

lễ tân không thích hợp ở lại công ty đâu”

“Tôi không tham gia vào việc của công ty. Tôi không quan tâm có thích hợp hay không, dì đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Tới cửa phòng làm việc của Phó Thắng Nam, tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên đành đẩy cửa vào. Cửa không khóa và dễ dàng bị mở sau

một cú đẩy.

Không có ai trong phòng làm việc, dì Triệu đặt bánh lên bàn, nhìn tôi rồi nói: “Tôi đi dạo đây. Cô

hãy nói chuyện với chồng mình đi nhá”

Tôi gật đầu, có lẽ muốn để cho chúng tôi có

không gian riêng tư.

Phó Thắng Nam đã sớm quay trở lại, theo sau anh chính là Mạc Hạnh Nguyên. Khi nhìn thấy tôi,

anh tỏ vẻ hơi sửng sốt: “Em đến khi nào vậy?”

“Một tiếng trước!” Khi đến đây, tôi đã rất lãng phí thời gian ở quầy lễ tân.

Anh nhướng mày đi tới bên tôi, khẽ vuốt tóc tôi qua bên tai: “Sao em không gọi điện cho tôi biết?”

Tôi ngước mắt lên nhìn về phía sau anh, Mạc Hạnh Nguyên ăn mặc khá sang chảnh thời thượng. Tôi thu ánh mắt lại, nói nhẹ: “Cô Hạnh Nguyên nói anh đang họp.”

Anh cau mày, ngạc nhiên nhìn Mạc Hạnh

Nguyên: “Thú vị nhỉ?”



Thấy anh tức giận, sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên cũng hơi tái đi: “Thắng Nam, em xin lỗi, em không cố ý đụng vào điện thoại của anh, thấy điện thoại đổ chuông, em nghĩ có việc gấp nên

cầm lên, không ngờ đó lại là Xuân Hinh”

Sau khi nghe cô ta nói, tôi nhướng mày lên, thầm nghĩ: “Tôi chỉ gọi một cú điện thoại thôi mà nhỉ?”

Tôi nhìn sang Phó Thắng Nam, cười lạnh: “Thường ngày anh có nhiều cuộc điện thoại lắm

nhỉ?”

Phó Thắng Nam cau mày: “Đúng vậy” Sau đó anh lạnh lùng liếc qua Mạc Hạnh Nguyên, lãnh đạm nói: “Không còn sớm nữa, bây giờ để Cảnh

Thần đưa em về”

Sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên rất khó coi, cô ta nhìn tôi rồi tỏ thái độ không muốn, nói: “Anh Thắng Nam, cha em đã nhờ anh đưa em về”

Phó Thắng Nam cau mày: “Anh trở thành tài xế cho em từ khi nào vậy?” Tôi nói tiếp: “Cô ta thường xuyên đến công ty rồi vào phòng của anh, không phải vợ chưa cưới của anh thì là gì?”

Sắc mặt của anh có vẻ không được tốt, anh

nhướng mày nhìn tôi: “Em tin à?”

“Tin hay không là do em quyết định” Tâm trạng tôi trở nên khá lo lắng, tôi không muốn đấu khẩu với anh.

Anh lấy điện thoại ra gọi điện, bởi vì anh đang

ở gần nên tôi có thể nghe rõ giọng nói ở đầu máy bên kia.

Đọc truyện chữ Full