DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 286: Sai một ly đi một dặm (24)

Một giấc này mê man ngủ thiếp đến hừng đông, khi tỉnh lại Phó Thắng Nam đã không còn ở đây.

Sau khi rửa mặt xong, tôi đi thẳng vào phòng của con, giống như tôi đoán, anh đang ngủ trên chiếc giường dành cho bảo mẫu ở bên cạnh.

Một lớn một nhỏ ngủ say sưa, nhìn vành mắt đen thui của Phó Thắng Nam, có lẽ cả đêm qua anh đều ngủ không ngon.

Dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, tôi đi xuống lầu, lúc mở cửa ra thì là Lâm Uyên.

Nhìn thấy bà ta, tôi có hơi buồn bực: ổng giám đốc Lâm à, sao sớm như vậy

bà đã tới tìm Thắng Nam rồi?”

Thấy giọng tôi khàn khàn, bà ta lo lắng hỏi: “Cô bị cảm à? Có phải tối qua rơi vào trong hồ lạnh không, đã uống thuốc chưa?”

Tôi…

Bà ta đang hát cái gì vậy?

“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã quan tâm, xin hỏi, sớm như vậy bà đã tới đây là có chuyện gì? Thắng Nam còn đang nghỉ ngơi, có lẽ bà phải chờ một lúc.”

Tôi đáp lời, kìm nén cảm giác không vui trong lòng, mờ bà ta vào phòng khách chờ đợi.

Dường như bà ta không nhận ra vẻ không vui trên mặt tôi, ý cười trên mặt vẫn tươi tắn, bà ta nói tiếp: “Con còn nhỏ, buổi tối đói bụng thì dễ khóc, dù sao hai người cũng còn trẻ, không có kinh nghiệm chăm

sóc đứa bé, tôi có dẫn theo hai vú nuôi có thâm niên tới, không chỉ có thể chăm sóc sức khỏe cho cô mà còn có thể giúp cô chăm con, buổi tối không đến mức mệt mỏi như vậy nữa.”

Phía sau bà ta là hai người phụ nữ trung niên, trông có vẻ khá hiền hòa, tôi mím môi nhìn về phía Lâm Uyên rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm à, không có công thì không nhận lộc.”

Bà ta không hề đề ý đến câu nói của tôi, sau khi nói về chuyện đứa bé cho hai vú nuôi xong, bà ta nhìn về phía nhà bếp, thấy tôi đang bắc nồi nấu ăn.

Bà ta vội vàng nói: “Có phải là chưa ăn sáng không? Vừa lúc tôi tới đây làm cho cô luôn, cô cũng nếm thử tay nghề của tôi xem.”

Vừa nói, bà ta đã đi vào phòng bếp.

Làm chuyện khác thường tất có điều khuất tất.

Nhưng dù tôi nói gì thì cũng không có tác dụng với Lâm Uyên, bà ta liên tục nhắc đến chuyện tôi phải ăn gì mới tốt cho sức khỏe, rồi lại dạy tôi làm sao đề trông con không mệt.

Tôi lạnh nhạt thờ ở thì bà ta cũng không đề trong lòng, thậm chí là không hề đề ý đến sự lạnh lùng của tôi.

Nửa tiếng sau, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, bà ta đã nấu xong một bữa ăn, gọi tôi đến thử.

Sau đó nhìn hai vú em rồi nói: “Hai bà xem thử trong nhà có chỗ nào cần quét dọn thì dọn dẹp luôn đi.”

Nói xong bà ta lại nhìn tôi rồi nói: “Bây giờ cô đang cho con bú, ăn nhiều thực

phẩm có hàm lượng albumin cao mới tốt.”

Lúc này Phó Thắng Nam cũng dậy, thấy trong biệt thự có nhiều người thì hơi nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Lâm Uyên bước tới trước một bước: “Là tôi mang đến đấy, hai người còn trẻ, buổi tối ngủ không đủ giấc thì sao được, có mấy vú nuôi thì buồi tối sẽ không ảnh hường đến hai người nhiều, có bận việc gì cũng không sao, hơn nữa tránh ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân.”

Phó Thắng Nam liếc mắt nhìn hai vú em đang bận rộn trong biệt thự, anh mím môi, không nói nhiều thêm nữa.

Anh nhìn Lâm Uyên rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm khách sáo rồi.”

“Nói chỉ vậy, phải làm mà.” Lâm Uyên thấy anh không từ chối thì rất vui.

Sau đó còn nhiệt tình mời Phó Thắng

Nam nềm thử đồ ăn mà bà ta vừa nấu, tôi hơi hoang mang, dường như Phó Thắng Nam cũng không phản cảm nhiều khi Lâm Uyên cố ý tiếp cận như thế.

Một buổi sáng Lâm Uyên cứ loanh quanh trong biệt thự, bảo hai vú em quét dọn vệ sinh nhà cửa, vừa ở trong phòng trẻ con dỗ Tuệ Minh.

Phó Thắng Nam có công việc phải làm, mặc dù tôi thì không bận gì nhưng cũng chạy vào phòng sách ngồi với anh.

Thấy tôi cứ đi đi lại lại trong phòng sách, anh quay đầu lại nhìn tôi, nhíu mày: “Có chuyện gì à?”

Tôi đề quyền sách trên tay xuống, nhìn anh rồi nói: “Anh có cảm thấy Lâm Uyên có gì đó là lạ không, trong thời gian này ấy?”

Anh nhìn tài liệu trong máy tính, nhíu mày: “Có gì không đúng à?”

“Sao đột nhiên bà ấy lại hẹn chúng ta đến Lê Viện ăn cơm, sáng sớm lại chạy sang nhà chúng ta quản lý cái này cái kia, còn đưa thêm hai vú em tới, đích thân vào bếp nấu nướng nữa.” Bình thường, dù là bạn bè cũng không ai làm những chuyện như vậy.

Anh dừng lại, đi sang bên cạnh tôi, nửa ngồi nửa quỳ, ánh mắt mang theo ý cười nhè nhẹ: “Vậy không tốt à?”

Tôi lắc đầu: “Không tốt!”

Anh kéo tay tôi, hôn một cái: “Có lẽ bà ấy muốn bồi thường vì hổ thẹn với em đấy.”

“Hổ thẹn?” Tôi không nói gì: “Nếu như bà ấy hồ thẹn thì trước kia đã không làm như thế.”

Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Phó

Thăng Nam, em mặc kệ, anh phải nghĩ cách đừng để bà ấy tới nhà chúng ta nữa, với cả chỉ mấy ngày nữa là tới tết rồi, chúng ta dành thời gian đi nghĩa trang thăm ông nội và bà ngoại, mang cả Tuệ Minh đi thăm mọi người.”

Anh đứng dậy, kéo tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Ừ, cũng nên đi thăm họ, nhưng Tuệ Minh thì không đi được, con bé còn nhỏ lắm, dù sao âm khí ở nghĩa trang cũng nặng, con bé mới được mấy tháng, không thể mang con theo đâu.”

Tôi ngần người, gật đầu nói: “Ừ, vậy khi nào chúng ta đi?”

“Mai!” Anh mở lời, lúc nói chuyện thì cúi đầu hôn tôi.

Đúng lúc Lâm Uyên ôm Tuệ Minh đi vào, nhất thời bà chậc một tiếng, dường như đang cười: “Xem ra chúng ta tới không

đúng lúc rồi, hai người cứ tiếp tục, tôi mang cô nhóc này xuống dưới đi dạo nhé.”

Phó Thắng Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ nhìn bà ta rồi nói: “Tuệ Minh đói bụng à?”

Lâm Uyên gật đầu, cười đáp: “Vừa nãy cứ hừ hừ, không muốn bú sữa bột, tôi đoán là con bé muốn bú mẹ nên mới ôm tới đây.”

Phó Thắng Nam ôm lấy Tuệ Minh từ tay bà, đưa cho tôi: “Em đi cho con bú sữa đi.”

Sau đó, anh đi với Lâm Uyên ra khỏi phòng sách.

Tôi cảm giác như Phó Thắng Nam có chuyện gì đó muốn gạt tôi, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nhất thời tôi lại không nghĩ được.

Lúc cho Tuệ Minh uống sữa xong, tôi

ôm con ra khỏi thư phòng, Lâm Uyên đã rời đi rồi Phó Thắng Nam đứng trong phòng khách gọi điện thoại, nghe giọng của anh hình như đang sắp xếp công việc cho Trần Văn Nghĩa.

Nhìn thấy tôi, anh nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, thuần thục đón lấy Tuệ Minh từ tay tôi, nhìn về phía tôi rồi nói: “Muốn ăn gì nào?”

Tôi kéo lấy tay anh, nhỏ giọng đáp: “Gì cũng được.”

Có mấy vú em trong nhà nên cũng thoải mái hơn, về cơ bản thì Phó Thắng Nam ôm khư khư Tuệ Minh, buổi tối có vú em chăm sóc, cho nên những tháng ngày qua khá là yên bình tốt đẹp.

Gần đây tôi lại còn mập hơn rất nhiều, bởi vì gần đến cuối năm, thời tiết ở thành phố Giang Ninh cũng bắt đầu ấm lên, thành phố Giang Ninh nằm ð phía nam nên

khoảng giữa tháng hai sẽ bắt đầu ấm áp.

Vào ngày giao thừa, Trần Húc Diệu và John cũng sang chung cư Sơn Thủy, trong biệt thự đông người nên cũng náo nhiệt hơn.

Thầm Minh Thành gọi điện thoại tới, bảo là muốn tôi ra sân bay đón anh ta, Phó Thắng Nam vừa lúc ở ngay bên cạnh, tôi bèn đưa điện thoại cho Phó Thắng Nam.

Sau khi nhận máy xong, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh nói: “Đi đi, đi đường chú ý an toàn nhé.”

Tôi híp mắt lại, nhìn anh rồi bảo: “Nói đi, anh với anh ấy nói chuyện gì, anh nguyện lòng vứt bỏ vợ mình sao?”

Anh bật cười: “Thẩm Quang cùng đi với anh ta, bảo muốn em tới đó, thật ra anh cũng muốn đi cùng với em, nhưng mà là chuyện trong nhà của em mà, em có thể

quyết định không?”

Đọc truyện chữ Full