DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 338: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (3)

Trong lời này của Hoàng Nhược Vi còn mang theo ý tố cáo, tôi mím môi, không mờ miệng.

Phó Thắng Nam cau mày, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, ánh mắt rơi vào trên người tôi: “Còn có chỗ nào bị thương không?”

Tôi khẽ lắc đầu, cười yếu ớt: “Không có, anh làm xong việc rồi sao?”

Không khí xung quanh có chút an tĩnh, có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thờ của người khác, có kinh ngạc, có bất ngờ và cũng có cả nghỉ ngờ.

_ Lúc này Phó Thắng Nam dường như

không có ý bỏ qua, anh chạm vào vết thương trên mặt tôi, ánh mắt sâu thằm lạnh lùng.

“Người tôi nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không nỡ để ai chạm vào dù chỉ là một chút, sao lại bị thương ở chỗ này?” Lời nói này của anh rất nhẹ, nhưng lại mơ hồ mang theo mùi máu.

Trong lúc nhất thời sắc mặt Tường Vân Nam trờ nên nhợt nhạt, mặt cắt không còn một chút máu, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau mấy bước như thề mất đi trọng tâm.

Trần Linh cũng kịp phản ứng có điều gì đó không ồn, sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Tường Vân Nam có nhiều nghi vấn và thắc mắc, giống như đang hỏi về mối quan hệ của tôi và Phó Thắng Nam.

Tôi biết Phó Thắng Nam đang rất tức giận, nhưng dù sao đây cũng là công ty của anh, nên tôi cũng không có tâm trạng so đo chuyện này, dựa theo những gì tôi biết về ann, thì sau này Tường Vân Nam về cơ bản sẽ không thề lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Bạn đang đọc tại

Tôi dứt khoát mờ miệng nói: “Em không sao, đi thôi, lát nữa chúng ăn cái gì vậy?”

Anh xoa dịu mấy phần sắc mặt, nắm tay tôi, khẽ thờ dài nói: “Ngoan nào, em là ngưỡi phụ nữ của Phó Thắng Nam anh. Em không cần phải nhượng bộ trong bất kỳ trường hợp nào.”



Tròng mắt đen sâu thằm của anh rơi vào trên người Trần Linh, lạnh lùng và khát máu, giọng nói trầm thấp mang theo sát ý mơ hồ: “Người khác đánh em như thế nào, em hãy đánh trả lại như thế!”

Lời này vừa dứt, hai chân Trần Linh đã mềm nhữn, cô ta bỗng nhiên quỳ xuống đất, nhìn tôi và Phó Thắng Nam nói, giọng run rầy: “Tổng giám đốc Phó, tôi sai rồi, tôi vừa rồi không phải cố ý, tôi xin lỗi cô gái này, tôi cầu xin anh, tôi xin lỗi cô gái này.”

Phó Thắng Nam không có nói năng gì, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta, giọng nói trầm thấp vô tình: “Giết người mà chỉ cần một câu xin lỗi có thể làm người ta sống lại sao?”

Trần Linh sửng sốt một chút, lau khô nước mắt, nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, há hốc miệng: “Tôi không phải cố ý đánh cô, cô có thề đánh trả tôi, đánh bao nhiêu bạt tai cũng được. Nhưng Tổng giám đốc Phó, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh bỏ qua cho tiền đồ và tương lai của Tường Vân, đề lại cho cô ấy đường lui”

Phó Thắng Nam không có mờ miệng mà lại nhìn tôi, khóe miệng khát máu dịu

xuống mấy phần, trở nên có chút mềm mại: “Em có sợ đau tay không?”

Anh nắm tay tôi trong lòng bàn tay, ra hiệu cho tôi duỗi tay ra, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Trần Linh.

Trần Linh hiểu rõ kẻ thức thời mới là người tài giỏi, cho nên cô ta lập tức bò dậy từ dưới đất, bò về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được tiếng tát “Bốp!” cái tát này là Phó Thắng Nam kéo tay tôi đánh, nói là tôi đánh, không bằng nói Phó Thắng Nam đánh thì thích hợp hơn. Tôi không dùng lực, sợ rằng tay tôi còn chạm vào mặt cô ta đã rút về.

Nhưng cái tát vừa rồi quả thật rất nặng nề, đánh cho khóe miệng Trần Linh cũng chảy máu, nhưng người dùng lực là Phó Thắng Nam.

Trong lúc nhất thời trong không khí có ần chứa một cỗ lạnh lùng âm u, lửa giận của Phó Thắng Nam còn chưa có biến mất.

Anh nhìn về phía Trần Linh, giọng nói lạnh lùng: “Sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa!”

Sau đó anh lạnh lùng nhìn Tường Vân Nam một cái, ánh mắt lạnh như băng, tuy anh không mờ miệng nhưng cũng đủ để cho thấy Phó Thắng Nam chán ghét Tường Vân Nam đến mức nào.

Tay tôi vẫn bị anh nắm, anh có chút không biết phải làm sao: “Sau này không cần phải miễn cưỡng!” Nhìn về phía Hoàng Nhược Vi, anh cau mày, có chút không vui, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Trần Văn Nghĩa cũng lộ ra mấy phần âm u lạnh lẽo.

Tôi biết, anh bị như vậy là bời vì tôi chịu oan ức, nhưng nói thằng ra thì chuyện này cũng không thề trách bọn họ.

Tôi không khỏi chủ động kéo cánh tay của anh, ngửa đầu nhìn anh nói: “Anh giải quyết xong công việc rồi sao? Em có chút đói bụng!”

Anh cười yếu ớt, giơ tay cào cánh mũi của tôi một cái, tuy đang ở ngay trước mặt mọi người, nhưng anh cũng không chút nào che giấu dáng vẻ cưng chiều: “Ừ, đi, chúng ta trở về nhà ăn cơm”

Tôi và Phó Thắng Nam ra khỏi trường quay, không kìm chế được thờ dài, lần này đoán rằng trên dưới Tập đoàn Phó Thiên cũng phải nổ tung.

Quả nhiên, sau khi chúng tôi đi không bao lâu, đã mơ hồ nghe được giọng nói khó tin ð phía sau: “Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?”



“Cho nên, ai mới là người thay thế…”

Giọng nói phía sau lưng càng ngày

càng xa, lúc lên xe, tôi ghé mắt nhìn anh: có thai rồi! Chương 338: R…ay thế đây? (3

“Tường Vân Nam và em thật sự rất giống nhau sao?”

Anh nhếch môi, cười yếu ớt, phút chốc ngón tay lại rơi xuống trên mặt tôi: “Không, cô ta không có tư cách so sánh với eml”

Tôi mím môi, không nhiều lời nữa, Phó Thắng Nam trờ nên mềm mại dịu dàng sao? Thật ra thì không có, bốn năm nay, thủ đoạn của anh càng ngày càng thâm độc, nham hiểm.

Chẳng qua là anh đã biết cách che giấu cảm xúc của mình tốt hơn trước, anh đã cho tôi tình yêu và hơi ấm còn sót lại, đây cũng là sự ấm áp duy nhất của anh.

Lúc trở lại biệt thự, đã thấy Tuệ Minh ngồi xổm ở trong sân chơi đùa với một con Teddy lông xù.

Tôi sửng sốt một chút, không khỏi ay đầu nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh đón con bé về sao?”

Anh gật đầu: “Chờ sau khi anh xử lý xong công việc ở đây, chúng ta sẽ quay về thủ đô, trường học của Tuệ Minh anh đã sắp xếp xong xuôi, khoảng thời gian này anh sẽ dẫn con bé đi chơi thỏa thích.”

Nhìn thấy chúng tôi trờ lại, Tuệ Minh lập tức chạy về phía tôi, vui mừng nói: “Mẹ, con có thể nuôi chó không?”

Cô bé giơ ngón tay chỉ về phía con Teddy màu nâu kia, nó còn rất nhỏ, trông giống như thể mới ba tháng tuổi vậy.

Tôi cau mày, theo bản năng muốn từ chối, nhưng Phó Thắng Nam lại mờ miệng nói: “Sau này em sẽ không có thời gian rảnh, có thể để cho nó chơi với Tuệ Minh, dù sao thì con bé cũng phải có bạn bè.”

Sau khi trờ về từ Hoàng An, Tuệ Minh dường như trở nên có chút trầm lặng. Lúc

trước khi ở chung với Mặc Bạch, con bé

này luôn nói không hết chuyện, nhưng sau khi rời khỏi Hoàng An thì cô bé giống như trð nên ít nói hơn.

Môi trường sống thay đổi đột ngột, lại không có bạn bè, nên có thể cho cô bé nuôi chó cũng tốt.

Tôi gật đầu, coi như là đồng ý.

Ở nhà đã chuẩn bị xong thức ăn, vì dì Triệu đã lớn tuổi nên đã về nhà dưỡng lão, Phó Thắng Nam lại tìm cô giúp việc mới.



Là một cô gái trung niên hơn bốn mươi tuổi, gọi là chị Hồng.

Không bao lâu, Trần Văn Nghĩa lại đến, Phó Thắng Nam ngồi ở trong phòng khách không có ý muốn lảng tránh.

Trần Văn Nghĩa mở miệng, dáng vẻ có chút thấp thỏm: “Tổng giám đốc Phó, chuyện ngày hôm nay là sơ sót của tôi, Tưởng Vân Nam bên kia anh có tính toán gì không?”

Phó Thắng Nam chơi điện thoại với tư thế thành thạo nhưng mơ hồ lộ ra hơi lạnh: “Đối với minh tỉnh mà nói, cô ta đã không còn đủ tư cách rồi, nếu cô ta đã là ảnh hậu nổi tiếng bốn năm năm, thì cũng nên cho người trẻ tuồi cơ hội.

Trần Văn Nghĩa sửng sốt một chút, gật đầu, nói: “Được, vậy còn mẹ cô ta Trần Linh thì nên xử lý như thế nào?”

Phó Thắng Nam nhíu mày, trên chân mày anh tuấn lộ ra chút khí lạnh: “Chuyện này cậu tự coi mà xử lý đi!”

Dừng một chút, anh mới ngước mắt nhìn về phía Trần Văn Nghĩa, cau mày nói: “Diễn viên cho phim chọn lại đi, đổi người khác thuận mắt hơn.”

Trần Văn Nghĩa gật đầu, sau đó nhìn rồi một cái rồi rời đi.

Tuệ Minh dường như rất thích chó Teddy, còn đặt tên cho nó, gọi là Bạch Tuyết, cô bé vẫn luôn ôm nó lầm bầm một mình.

Nhìn Phó Thắng Nam, tôi không kiểm chế được mờ miệng nói: “Thật ra thì anh không cần phải chặn đường đi của cô ta, em cũng không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nên anh cũng không cần làm như vậy!”

Anh cười yếu ớt, đặt quả trứng mà chị Hồng vừa nấu xong vào lòng bàn tay thổi nguội, sau đó đưa đến gần tôi, rồi lột vỏ nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi, chủ yếu là làm tan máu ứ đọng.

Bạn đang đọc tại

Thật ra thì Trần Linh đánh cũng không đau đến mức như vậy, dấu vết do nó để lại cũng gần biến mất cà rồi, nhưng Phó Thắng Nam lại quá lo lắng.

Đọc truyện chữ Full