DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 356: G: Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi (7)

“Giữa chúng ta thật sự đã không còn gì để nói sao? Tình cảm một tháng kia theo ý của em thì nó chẳng đáng một đồng à?”

Anh ta giữ chặt tôi lại, cảm xúc có hơi kích động: “Theo ý của em là tôi cứ quá quắt như vậy khiến cho em không muốn nói nhiều với tôi à?”

Tôi nhíu mày rồi thờ dài, ngừa đầu nhìn anh ta: “Chắc Helen sắp sinh rồi nhỉ?”

Anh ta sững sờ nói: “Em quan tâm cô ta à?”

Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Đứa bé kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nếu em đề ý thì chờ cô ta sinh đứa bé đó

ra rồi, anh sẽ bảo cô ta về nước Mỹ, không làm ảnh hưởng đến chúng ta đâu.”

Vào giây phút đó, trong lòng tôi tự dưng đè nén tức giận hất anh ta ra: “Ảnh hường đến chúng ta? Bắt cô ấy về nước Mỹ? Cố Diệc Hàn, anh biết anh và Phó Thắng Nam khác nhau ð điểm nào không? Anh ấy có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình, anh ấy biết phụ trách với một cô gái như thế nào, cũng biết nếu như không yêu một người thì tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người đó. Mặc dù anh ấy vụng về nhưng anh ấy biết tôn trọng người khác.” Đọc full tại

Tôi đè nén cảm xúc rồi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vâng, tôi không có tư cách đánh giá anh, tôi cũng biết bốn năm trước mình làm không tốt, là tôi mắc nợ anh nên anh muốn tôi làm thế nào thì anh có thể nói. Trừ yêu anh ra thì anh muốn gì tôi cũng sẽ

cố gắng đền bù nhưng là một người đàn ông, nếu đã không yêu Helen thì vì sao ngay từ đầu anh còn muốn tiếp cận cô ấy, bây giờ lại vô tình thế này? Suy cho cùng cô ấy cũng không làm sai gì cả, cái sai duy nhất cũng chỉ là quá yêu anh mà thôi.”

Con người đáng thương có lẽ là như thế. Rõ ràng đã ôm người vào trong ngực nhưng lại không biết trân trọng, luôn suy nghĩ nhớ đến người không có thật, thật đáng buồn.

Anh ta mím môi trầm mặc một lát, đôi mắt đen hơi híp lại rồi nói: “Yêu cầu gì của anh em cũng sẽ đồng ý?“

“Trừ yêu anh thì cái gì cũng được.” Không có cách nào trốn mà không gặp mặt nữa, đó cũng không phải là một cách giải quyết vấn đề.

Anh ta nhíu mày nói: “Đến tập đoàn ố Nghĩa làm, rời xa biệt thự của Phó



Thắng Nam, không được gặp anh ta.”

Tôi mím môi, hơi tức giận: “Tháng mười một tôi có một kỳ thi nên không thề đi làm, có rời xa anh ấy hay không, có gặp anh ấy hay không thì đó cũng là cuộc sống riêng tư của tôi. Cố Diệc Hàn, anh nhất định phải khiến cho chúng ta trở mặt thành thù sao?”

Anh ta cười lạnh khinh thường: Đọc

thêm nhiều truyện hay tại “Vậy nên em nói gì mà cái gì cũng đồng ý nhưng thật ra em không làm được gì cả, không phải sao?”

Tôi: “7

“Tôi có thể đến tập đoàn Cố Nghĩa nhưng tôi chỉ đồng ý đến, tôi phải kiểm tra nên không thể nào nhận công việc ở tập đoàn Cố Nghĩa, chỉ thế và cũng chỉ thế thôi”

Anh ta mím môi, cằm khẽ nhúc nhích ôya ý lạnh, thật lâu sau mới nói: “Nếu em

đã muốn kiểm tra thì anh cũng không ngăn cản em. Vậy mỗi ngày em tới Ngọc Lan Viên làm cơm cho anh coi như là báo đáp ân tình năm đó anh cứu em”

Tôi mím môi: “Kỳ hạn là bao lâu?”

“Một năm!”

“Cố Diệc Hàn, tôi có cuộc sống của mình, bất kỳ chuyện gì cũng có điểm mấu chốt” Mối quan hệ này, từ lúc bắt đầu đã trờ nên phức tạp.

“Nửa năm!”

Anh nói lên tiếng, ánh mắt nhìn tôi có vài phần chắc nịch: “Ân cứu mạng một tháng, cơm nửa năm, em cũng không lỗ.”

“Được!”

Tôi hơi mệt mỏi còn có cả chút bực bội, tôi luôn cảm thấy có vài cảm xúc mơ hồ bị kéo ra.

Nói xong, tôi không muốn ở lâu nên

chuẩn bị rời đi.

Anh ta đứng sau lưng tôi cũng không hề ngăn cản nhưng không hiều sao lại nói: “Sau này nếu có ai bắt nạt em thì cách tốt nhất là đánh trả. Nếu như em không muốn gặp Phó Bảo Hân nữa thì em có thể nói với anh, anh sẽ khiến cho bà ta biến mất mãi mãi”

Tôi sửng sốt dừng bước lại quay đầu nhìn anh ta, nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”

Anh ta nhún vai: “Không có ý gì cả, anh chỉ cảm thấy có đôi khi em giải quyết chuyện quá không quả quyết, trên thế giới này có vài người khiến người khác ghê tờm không nên tồn tại.”



“Chuyện của Tường Vân Nam là anh làm?” Tôi hỏi bật lại theo bản năng.

Anh ta bóp tắt mẫu thuốc lá trong tay rồi nói bằng giọng không có cảm xúc nào:

“Là do cô ta tự chuốc lấy.”

“Cố Diệc Hàn!” Cơ thể của tôi chợt cứng ngắc, mơ hồ lộ ra ý lạnh giống như bị băng lạnh bao bọc lại.

Sao anh ta lại biến thành loại người này rồi?

Dường như anh ta hoàn toàn không thèm để ý mà nói: “Ý nghĩa tồn tại của cô ta đã không còn nữa thì sống cũng chỉ làm vướng bận mà thôi.”

“Bốp!” Một cái tát này đánh xuống khiến tay tôi đau đến mức run lên.

Người đàn ông trên xe bước xuống xe dùng tốc độ nhanh nhất cản trước mặt tôi, phòng ngừa tôi lại ra tay lần nữa nhưng lại bị Cố Diệc Hàn kéo ra. Anh ta nhìn tôi, khóe miệng tràn ra vết máu, hơi vô lại xóa sạch vết máu rồi nhíu mày.

“Thương hại cô ta hay là thất vọng

đau khổ vì anh?“

Tôi hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời lui về phía sau mấy bước giống như một quả bóng xì hơi rồi nói: “Cố Diệc Hàn, phải giữ vững ranh giới cuối cùng”

Anh ta mím môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh giống như không thèm đề ý tới, ánh mắt nông cạn nói: “Ranh giới cuối cùng của Phó Thắng Nam là gì? Em cho rằng anh ta thật sự giống với những gì mà em nhìn thấy sao? Anh ta thật sự đối xử với mọi người ôn nhu khoan dung à? Em đã từng nhìn thấy anh ta ép đối thủ trên thương trường như thế nào chưa?”

Anh ta hạ thấp thân phận đi tới gần tôi, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng: “Anh ta độc ác, còn độc ác hơn anh rất nhiều. Thẩm Xuân Hinh, em chỉ dùng mắt để nhìn là chưa đủ.”

“Đủ rồi!” Tôi thét lên, hơi thờ hơi gấp

gáp: “Cũng đã muộn rồi, tôi đi đây.

Tôi đi thật nhanh, chì cảm thấy cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng vô cùng khó chịu.

Cũng may là anh ta không đuồi theo, tôi khẽ thờ phào nhẹ nhõm, sau người ta lại biến thành thế này chứ?

Lúc tr về biệt thự, Phó Thắng Nam không có ở đây, tôi quấn chăn nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Buổi chiều Phó Thắng Nam gọi điện thoại tới nói công ty có việc đi công tác, gần đây anh bề bộn nhiều việc, gần như là loay hoay chân không chạm đất, có đôi khi ban đêm anh cũng phải tăng ca đến khuya.

Biết anh bận bịu, tôi cũng có chuyện mình muốn làm nên cũng không cảm thấy nhàm chán.



Nhưng có rất nhiều chuyện luôn xảy ra rất bất ngờ.

Ngày tiếp theo, tôi vốn phải đến đại học Hà Nội nghe giảng nhưng vừa mới thức dậy đã thấy lít nha lít nhít người vây quanh cao ốc, đó là phóng viên và các tạp chí lớn.

Phó Thắng Nam mua bất động sản này vô cùng bí mật nên không có bao nhiêu người biết, bây giờ đột ngột xuất hiện nhiều người như thế hiển nhiên là đã có người đề lộ tin tức.

Nhưng cũng phải có chuyện thì mấy phóng viên này mới có thể chủ động tìm đến tôi, tôi cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại cho Phó Thắng Nam.

Còn chưa ấn mờ thì tôi đã nhìn thấy tin tức nhảy ra trên màn hình, đó là ảnh chụp của tôi và Cố Diệc Hàn ngày hôm

Người chụp hình rất có tâm, trên tấm ảnh nhìn vừa thân mật vừa mập mờ, nhìn lại bao nhiêu lần cũng thế.

Vài ngày trước tôi vừa mới bị Tường Vân Nam bôi xấu, bây giờ lại bị người ta chụp được ảnh mập mờ với tổng giám đốc của tập đoàn Cố Nghĩa.

Nhớ đến tin tức của tôi và Phó Thắng Nam, có lẽ cũng có người biết.

Nhìn tình hình này thì e là phải ở nhà vài ngày rồi.

Phó Thắng Nam gọi điện thoại tới, giọng anh trầm thấp nội liễm: “Đừng sợ, anh đã sắp xếp vệ sĩ trong biệt thự rồi, mấy người kia không dám vào đâu. Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

Dù tình huống này là lần đầu tiên nhưng cũng chưa đến mức sợ hãi, tôi nói bằng giọng ôn nhu: “Vâng, anh cứ làm việc

đi, em ð nhà ôn tập cũng được”

Cúp điện thoại xong, tôi xuống lầu. Trong nhà có dự trữ thức ăn nên dù những người này chặn ba bốn ngày cũng không có vấn đề gì.

Đọc truyện chữ Full