DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 359: Sau khi tôi gặp anh (3)

“Đứa bé mất rồi!” Trịnh Tuấn Anh mở miệng, giọng nói lạnh lùng không thề hiện chút cảm xúc gì, ánh mắt vẫn dừng trên người Tuệ Minh.

Tôi cho rằng mình nghe nhầm, vì thế không khỏi mở miệng hỏi một câu: “Cái gì?”

Cuối cùng anh ta cũng dời mắt nhìn về phía tôi, mở miệng nghiêm túc nói: “Vị trí bào thai không ồn định, cho dù được sinh ra cũng không sống được bao lâu nữa cả, vì thế đã sảy thai”

Phó Thắng Nam cũng dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía anh ta rồi cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Trịnh Tuấn Anh ngồi thằng người dậy, mím môi mờ miệng nói: “Trước kia cô ấy đã có dấu hiệu sảy thai rồi, thế nhưng cô ấy lại không nói. Sau đó lại vì tâm trạng không ồn định, sau khi đi bệnh viện mấy lần cũng không còn cách nào khác nên đứa trẻ đã không giữ được nữa”

Lúc anh ta nói những lời này, giọng điệu vô cùng lãnh đạm giống như chuyện mà anh ta đang nói chính là một chuyện nhỏ không đáng kề vậy.

Tôi đè nén tâm trạng của mình lại, nhìn anh ta: “Vì thế bây giờ anh định làm gì?

Vốn dĩ tôi cho rằng anh ta sẽ trà lời thẳng vấn đề của tôi, thế nhưng không ngờ anh ta lại đột nhiên híp mắt nhìn tôi. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, lãnh đạm nói: “Cái chết của Vũ Linh có liên quan đến Lâm Diên không?”

“Keng!” Đôi đũa đang cầm trong tay tôi chợt rơi xuống mặt đất.

Tôi sửng sốt một lát, sau đó nhìn về phía anh ta rồi mím môi, buồn bực nói: “Tôi không rõ nữa.”

Cái chết của Vũ Linh, tôi vẫn luôn biết là bời vì tôi. Lúc ấy Lâm Uyên vì đề tôi rời khỏi biệt thự nên đã thiết kế cho Vũ Linh đến thủ đô, cố gắng dẫn dụ tôi ra.

Nếu như đêm hôm đó tôi không ra khỏi biệt thự thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.

Những chuyện liên tiếp về sau cũng chính bởi vì chuyện này mới bắt đầu.



Tôi không biết rốt cuộc lời nói của Lâm Diên đả kích nhiều thế nào đến Vũ Linh như thế nào, lúc ấy John ð bên cạnh Vũ Linh, cậu ấy cũng chỉ nghe được một vài câu mà thôi.

Anh ta cười nhạt không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tuệ Minh: “Tôi sẽ không cưới Lâm Diên, Tuệ Minh là con cháu của nhà họ Trịnh, một ngày nào đó con bé phải trờ về nhà họ Trịnh.

Tôi sửng sốt, không ngờ anh ta sẽ nói ra những lời này.

Bỗng chốc, tôi ngước mắt nhìn anh ta, cuối cùng cũng không thể đè nén được nữa: “Trịnh Tuấn Anh, Tuệ Minh sẽ không đến nhà họ Trịnh đâu. Đây là quyết định của Vũ Linh, cũng là tình cảm bốn năm qua của tôi với Tuệ Minh mới đưa ra quyết định này. Nếu như anh muốn đưa Tuệ Minh đi, tôi sẽ liều chết với anh đấy”

Tâm trạng của Phó Thắng Nam cũng không tốt, ánh mắt đen láy của anh dời lên người anh ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tuệ Minh sẽ không đến nhà họ Trịnh

_ với cậu đâu, ban đầu cậu cũng đồng ý để

Tuệ Minh sống chung với bọn tớ rồi mà”

“Hừ!” Trịnh Tuấn Anh cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía anh: “Ban đầu cậu cũng đồng ý với tớ sẽ chăm sóc Diệu Ân thật tốt mà, kết quả thế nào?”

Diệu Ân?

Là ai?

Sắc mặt Phó Thắng Nam sảm xuống: “Ban đầu trong lòng cậu hiểu rất rõ tại sao chuyện này lại trở nên như vậy? Tuấn Anh, cái chết của Vũ Linh và Diệu Ân, cậu cảm thấy tất cả chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”

Đột nhiên, sắc mặt Trịnh Tuấn Anh tối xuống mang theo chút bi thương nhàn nhạt, không cam lòng nhìn Phó Thắng Nam: “Vậy thì sao? Bây giờ cậu ném tất cả những chuyện này lên người tớ, cảm thấy là lỗi của tớ sao?”

Phó Thắng Nam cau mày, cảm thấy

không thể nào nói chuyện với anh ta được nữa. Anh giơ tay lên nhéo nhéo ấn đường, nhìn tôi rồi nói: “Em đưa Tuệ Minh xuống lâu chờ anh trước đi.

Tôi gật đầu. Đọc full tại nhé

Thật ra tôi đã muốn đưa Tuệ Minh đi từ lâu, dù sao cũng suy nghĩ đến tâm trạng của đứa bé nên Trịnh Tuấn Anh chưa từng làm những động tác quá khích, chỉ có ánh mắt của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào tôi và Tuệ Minh đang rời đi.

Xuống lầu dưới, bời vì lo lắng sẽ bị người khác nhận ra nên tôi đã trực tiếp ra khỏi nhà ăn, ngồi vào chiếc xe bên cạnh bồn hoa.

Tuệ Minh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, mặc dù cô bé còn rất nhỏ nhưng ít nhiều cũng hiểu được một chút những chuyện mà chúng tôi nói. Vì thế, cô bé nhìn tôi rồi cất lời; “Mẹ, tại sao chú Trịnh phải đưa con đi

thế?” Nhớ nhé, chúc luôn vui



Tôi hơi nhức đầu, trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, bèn giơ tay lên bấm vào bụng rồi nói: “Chú Trịnh cũng muốn có con gái giống như con vậy.”

“Nhưng mà không phải dì kia đã có em bé rồi sao? Chỉ cần sinh ra thì chú Trịnh cũng sẽ có con của mình mà?”

Tôi cúi đầu, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời. Cơn đau dạ dày dưới bụng khiến tôi không chịu được nữa, còn chưa kịp phản ứng thì đã phun hết toàn bộ thức ăn vừa rồi ra ngoài.

Ngay lập tức, Tuệ Minh bị dọa vô cùng hoảng sợ, chạy đến bên cạnh hỏi tôi: “Mẹ, mẹ sao rồi?”

Tôi nôn mửa một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh lại, thế nhưng cả người lại không hề có chút sức lực. Tôi kéo Tuệ Minh vào

=1z2ng ngực, gương mặt hiện lên chút hốt

hoảng.

Tôi không hề cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Lâm Diên, so với lần trước, có vẻ như cô ta càng tiều tụy hơn nhiều.

Có lẽ cảnh tượng thê thảm vừa rồi đã bị cô ta nhìn thấy hết: “Nôn mửa đến như thế, cô mang thai sao?”

Nói đến đây, đột nhiên cô ta lại cười một cách châm biếm: “Phó Thắng Nam không thể sinh con được, cô mang thai đứa bé của Cố Diệc Hàn à? Tôi còn tường cô sạch sẽ lắm cơ đấy”

Tôi mím môi, không muốn cãi vã với cô ta ngay trước mặt Tuệ Minh, cũng may lúc này Phó Thắng Nam đã đi ra.

Khi đi tới bên cạnh xe, đương nhiên anh sẽ nhìn thấy đống nôn mửa kia. Anh nhìn về phía tôi một lát, sau đó lại nhìn về phía Lâm Diên, giọng nói vô cùng lạnh

lùng: “Cô đã làm gì thế?”

Khí thế của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, rất dọa người nên đã khiến Lâm Diên bất giác lui về sau mấy bước. Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, giọng nói có chút run rầy: “Tôi không có làm gì cả, là do cơ thể cô ta không thoải mái mà thôi.”

Sau đó nhanh chóng xoay người chạy vào nhà ăn, Phó Thắng Nam đi về phía tôi, ánh mắt vô cùng thâm thúy: “Vừa rồi thức ăn không hợp khẩu vị sao?”

Tôi lắc đầu, giọng nói hơi yếu ớt: “Chúng ta trờ về thôi.”

Anh gật đầu, ôm Tuệ Minh lên xe rồi sau đó lại ôm tôi ngồi vào bên cạnh ghế lái.

Tôi không còn chút sức lực nào nữa, tựa lưng vào ghế ngồi rồi im lặng.



Không bao lâu sau đã chợt ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, Phó Thắng Nam không có ở đây, tôi xuống giường đi sang phòng của Tuệ Minh.

Con bé ngủ rất say, căn phòng này được Phó Thắng Nam trang trí rất ấm áp, cô bé ngủ rất yên tĩnh giống như một thiên sứ rơi xuống nhân gian vậy.

Im lặng nhìn cô bé một lúc lâu tôi mới chợt tình hồn lại, không biết Phó Thắng Nam đã đứng sau lưng tôi từ khi nào.

Tôi chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, thấy tôi như vậy, anh bèn đi về phía tôi rồi kéo tôi vào trong ngực. Một lúc lâu sau mới kéo tôi rời khỏi phòng Tuệ Minh.

Trờ lại phòng ngủ, sau khi nằm lên giường tôi mới mờ miệng: “Trịnh Tuấn Anh đã nói gì với anh thế?”

Trên đường trờ về, tinh thần tôi luôn không được tốt nên vẫn chưa hỏi gì cả.

Anh mím môi nhìn tôi, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Là chuyện liên quan đến Tuệ Minh! Nhà họ Trịnh đã biết sự tồn tại của con bé rồi, vì thế có ý định muốn con bé nhận tổ quy tông”

“Rầm!” Tôi giơ tay lên hất chiếc đèn trên tủ đầu giường đi, trong lòng lại bồn chồn không yên: “Em không đồng ý.“

Anh than thờ, đứng dậy nhặt đèn lên một lần nữa. Trên đất có mảnh kiếng bể, anh lấy tay nhặt lên.

Sau khi xử lý xong những thứ trên đất, anh mới ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói: “Em không muốn đề Tuệ Minh rời khỏi đây thì anh sẽ thuyết phục Tuấn Anh, nhưng mà Thẩm Xuân Hinh à, chúng ta cũng phải hỏi đến suy nghĩ của Tuệ Minh chứ?”

“Con bé có bao lớn đâu, anh muốn nghe con bé nói gì? Em và con bé đã sống nương tựa vào nhau bốn năm trời, không

thể nào tách khỏi con bé được. Con bé đã là một phần trong sinh mạng của em rồi, em sẽ không đề con bé đi cùng Trịnh Tuấn Anh đâu. Con bé ở lại bên cạnh em, cho dù là tốt hay xấu thì ít nhất em cũng sẽ nâng niu con bé trong lòng bàn tay thật tốt. Nhưng nếu con bé về nhà họ Trịnh thì làm sao anh có thề khẳng định Trịnh Tuấn Anh sẽ chăm sóc con bé có tốt không, người của nhà họ Trịnh có đề con bé chịu tủi thân hay không được chứ? Tại sao đứa bé em nuôi trong lòng ròng rã bốn năm trời mà anh ta nói muốn thì lấy đi như vậy?”

Đọc truyện chữ Full