DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 391: Người biết đau không chỉ là em (4)

Tôi mỉm cười, cúi đầu xuống, một lúc sau mặt dần cứng ngắc đi rất nhiều.

Xuyên qua đám người, đồ ăn trên bàn đều tinh tế mỹ vị.

Mười sáu người một bàn, Mạc Thanh Mây phải tiếp đón người nhà, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều đang bận rộn.

Người ngồi bên người tôi chính là ông cụ Mục, người tôi vừa gặp ở ngoài đại sảnh, Thẩm Quang đến đây, thấy tôi ngồi xuống cạnh Phó Thắng Nam.

Thẩm Quang vẫy tay với tôi: “Con gái, con đến đây nào”

Tôi không giỏi giao tiếp, bèn ngẩng đầu nhìn Phó Thắng Nam theo bản năng, anh vỗ vỗ tay tôi, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì

đâu!”

Đi đến bên cạnh Thẩm Quang, chú ra hiệu cho tôi ngồi xuống, lại nhìn về phía ông Mục: “Ông Mục, giới thiệu với ông một chút, đây là con gái tôi, Thẩm Xuân Hinh!”

Ông cụ Mục gật gật đầu, cười nói: “Vừa rồi tôi có gặp cô bé này rồi, con nhóc nhà họ Mạc nói đây là người nhà họ Mạc, sao giờ lại thành con gái anh rồi?”

Thẩm Quang cười nói: “Đây là duyên phận, tôi và cô bé này hợp ý, cho nên đã nhận cô bé làm

con nuôi.”

“À à!” Ông cụ Mục cười gật đầu, nói: “Cô bé này rất có phúc khí đấy”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bật cười, tôi cũng mỉm cười, nhưng không cười ra thành tiếng được.

Phúc khí tốt trong suy nghĩ của tôi là cả đời bình an khỏe mạnh, sống thọ và ra đi trong nhà của mình, tôi như thế này có được coi là có phúc

khí không?

“Thẩm Xuân Hinh, lát nữa cô đi cùng tôi về khách sạn đổi quần áo nhé, bộ đồ này hạn chế hoạt động quá.” Mạc Thanh Mây nói nhỏ vào bên tai tôi.

Thì ra là cô ta phải đi kính rượu cho nên muốn thay quần áo, tôi gật đầu, vừa hay bộ đồ tôi đang mặc cũng không quá tiện.

Chào hỏi với vài người lớn xong, tôi đi lên lầu cùng Mạc Thanh Mây, đứng trong thang máy, tôi có chút thất thần.

Nhìn thấy tôi ngẩn người, cô ta cười một tiếng: “Nghĩ cái gì vậy?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì!”

Trong phòng khách sạn, thay đổi quần áo, cô ta mệt mỏi nằm lên giường, giọng nói không giấu nổi oán giận: “Tôi thề, cả đời này cũng chỉ kết hôn một lần thôi, quá mệt mỏi rồi”

Tôi mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại, lại bắt

đầu ngẩn ngơ.

Mạc Thanh Mây gọi tôi mấy tiếng tôi mới hồi hồn, ngẩng đầu mờ mịt nhìn cô ta: “Làm sao vậy?”

Cô ta nhíu mày: “Không phải, câu này là tôi hỏi cô mới đúng chứ? Từ lúc vào thang máy cô đã liên tục ngẩn người rồi, cô đang nghĩ gì vậy?”

“Cô có thể giúp tôi một việc được không?” Tôi hỏi cô ta.

“Việc gì thế?”

“Bà ngoại tôi để lại cho tôi một cái hộp gỗ đàn hương, lúc ấy để lại cho ông nội Phó, sau đó ông nội Phó đi rồi, ông bèn giao lại hộp cho tôi, nhưng sau khi tôi nhận lấy thì Phó Thắng Nam không cẩn thận làm mất, tôi nghĩ cái hộp đó có lẽ không bị mất đâu, là bị Lâm Uyên lấy, nguyên nhân Lâm Uyên nhận sai có lẽ chính vì cái hộp đó, cô giúp tôi tìm ở nhà họ Mạc xem có không, hoặc là có thể hỏi Lâm Uyên giúp tôi, tại sao lại không thấy cái hộp đâu được không?”

Cô ta nhìn tôi, chân chờ nói: “Sao đột nhiên cô

lại nhớ tới cái hộp đó?”

“Chỉ là đột nhiên nhớ đến thôi” Có một số việc, vẫn chưa phải thời điểm có thể nói cho Mạc Thanh Mây biết được.

Cô ta thấy tôi không nói thì cũng không gặng hỏi thêm nữa, chỉ trả lời: “Được rồi, tôi sẽ tìm ở nhà họ Mạc xem sao”

Nhận được lời đồng ý của cô ta, tôi đứng dậy cảm ơn, lúc này thời gian còn sớm.

Tuệ Minh còn đang ở biệt thự, tôi phải trở về.

Xuống nhà, Phó Thắng Nam không có ở đây, tôi bèn tìm một chỗ ngồi xuống rồi chờ tới khi anh quay lại sẽ về nhà.

Cũng không ngồi bao lâu đã thấy anh quay lại rồi, người đàn ông dáng người cao to, nổi bật giữa đám người.

Tôi vẫy tay với anh, đứng dậy đi về phía anh, còn chưa kịp mở miệng, anh đã hỏi trước: “Em đã ăn được gì chưa?”

Tôi quên mất, vừa rồi hình như tôi còn chưa ăn được gì thì đã bị Mạc Thanh Mây kéo đi lên lầu rồi.

“Em không đói bụng!” Tôi nói như vậy rồi dừng vài giây, đang định đề nghị quay trở về.

Không nghĩ tới anh lại lôi kéo tôi trở lại bàn cơm, gắp không ít đồ ăn cho tôi.

Có người đi đến kính rượu, ân cần hỏi thăm, không vốn nghĩ phải lái xe nên không khỏi hỏi anh: “Lát nữa lái xe, uống rượu có sao không anh?”

Anh uống cạn chén rượu, giọng nói trầm thấp: “Có tài xế lái rồi”

Sau đó là ai đến cũng không từ chối, anh đều uống hết.

Tôi rũ mắt nhìn đồ ăn trong bát, thật ra tôi không muốn ăn gì cả.

Thấy tôi nhìn đồ ăn trong bát ngẩn người, anh hỏi: “Em không đói bụng à?”

Tôi gật đầu, suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: “Mạc _Mun —

Thanh Mây cho em ít kẹo, nói mang để về cho Tuệ Minh ăn”

Anh gật đầu: “Thôi, trẻ còn không thể ăn quá nhiều kẹo, không tốt cho cơ thể”

“Cô bên kia có khỏe không anh?” Vài lân âm ï, Phó Thắng Nam dần ôn hòa hơn, giống như anh đã tiếp nhận được rồi.

“Ừ, rất tốt” Có người đi đến kính rượu anh, anh cười nhàn nhạt đáp lại, cuối cùng vẫn uống hết.

Nhìn thấy tôi nhìn mình, anh cười nhẹ, đưa cốc nước trước mặt cho tôi: “Uống nước đi”

Tôi hơi sửng sốt, vừa giơ tay muốn nhận thì anh bất ngờ nói: “Thôi vậy, không muốn uống cũng không cần ép chính mình”

Tôi mím môi, đã nhìn ra hiện tại tâm trạng của anh không tốt, kể từ khi tôi từ trên lầu đi xuống đến giờ.

“Áp lực một ngày, ít nhiều cũng mệt mỏi rồi, chúng ta về đi anh!” Công ty có nhiều việc phải

làm, tôi biết mấy ngày nay anh rất bận, vốn hôm nay anh không cần đến hôn lễ nhưng bởi vì tôi cho nên anh vẫn đến đây.

Giơ tay kéo lấy tay anh, ngón tay khớp xương rõ ràng, có hơi hơi lạnh.

Bị tôi giữ chặt thì anh có phân sửng sốt, nhưng lại nở nụ cười: “Không ngại”

Hơi thở đều mang theo mùi rượu nồng đậm, anh đã uống nhiều rồi. Tôi lôi kéo anh ra khỏi khách sạn, lái xe mở

cửa ra, cả hai lên xe, anh tựa vào vai tôi, hô hấp nhẹ nhàng.

Im lặng như vậy không giống anh ngày thường.

Đang đi trên đường, anh đột nhiên mở miệng: “Dừng xe!”

Lái xe hơi bất ngờ nhưng vẫn dừng xe vào bên đường, Phó Thẳng Nam lập tức xuống xe, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.

Tôi xuống xe mua nước cho anh, khi trở vê thấy anh đang tựa vào xe nhảm mắt nghỉ ngơi.

“Anh súc miệng đi” Tôi đưa nước cho anh. Anh hé mắt nhìn, sau đó súc miệng.

Xe lại khởi động lần nữa, anh nhảm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, xe dừng ở ngoài biệt thự, tôi nhờ tài xế giúp mình đỡ anh vào phòng ngủ, chuẩn bị đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh.

Nhưng còn chưa đến phòng bếp đã nghe thấy tiếng nôn mửa từ trên lầu truyền đến, vội chạy lại nhìn anh, thấy anh còn chưa đi vào phòng ngủ đã nôn rồi, vô cùng nhếch nhác.

Tài xế vỗ lưng cho anh, tôi nhìn Phó Thẳng Nam, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Đỡ anh trở về phòng ngủ, đặt anh nằm lên giường, thấy thời gian không còn sớm, tôi bèn để tài xế về nhà trước.

Tảm rửa qua loa, tôi trở lại phòng ngủ, thấy Phó Thẳng Nam nắm yên trên giường, không có động tĩnh gì hết.

Tôi gọi anh: “Phó Thắng Nam!” Anh trả lời: “Ơi”

“Rửa mặt một cái rồi ngủ tiếp” Nói xong, tôi đi đến bên cạnh anh, cởi áo khoác giúp anh, quần áo vốn không một nếp gấp mà giờ đã nhăn cả rồi.

Cũng may tuy anh đang say nhưng lại rất nghe lời, cởi áo khoác ra, tôi nói: “Đi tảm trước đi anh”

Anh gật đầu, đứng dậy lảo đảo đi vào phòng tắm, tôi đi tìm áo ngủ và khăn tắm rồi đi theo vào. Dù sao cũng là người uống rượu say, anh chưa cởi quần áo mà đã muốn đứng dưới vòi hoa

sen.

Đặt quần áo sạch sang một bên, tôi tắt vòi hoa sen, tiến đến cởi áo sơ mi cho anh: “Phó

Thắng Nam, cởi quần áo xong mới tắm chứ.”

Anh gật đầu, ánh mắt mơ màng: “Ừ” Thật là rất nghe lời.

Đặt áo sơ mi sang một bên, tôi có hơi ngẩn người, dáng người anh cao lớn, đường cong rõ ràng.

Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy, nhưng mà hiện tại lại ở dưới tình huống tôi cởi áo cho anh.

Không khỏi mở miệng: “Phó Thắng Nam, anh tự cởi quần rồi tảm đi, em ở ngoài chờ anh”

Anh gật đầu, thật nghe lời.

Tôi xoay người đi ra khỏi phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại cho anh. đi. Các bạn nhớ like, share video và đăng ký kênh nhé!

Đọc truyện chữ Full