DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 409: Chúng ta đều biết mình muốn gì (1)

Trong thời gian ngắn cũng không tìm được bông hoa gì ở nhà, thôi thì bông cải xanh cũng không tệ.

Cầm bông cải xanh trên tay, Trần Văn Nghĩa cố gắng kìm nén khóe miệng hơi co giật, chần chừ một lúc lâu mới rời đi0.

Thấy anh ta ra về, tôi về phòng ngủ tìm quần áo, thu dọn đồ đạc một chút rồi mới vào gara để xe lấy xe ra ngoài.

Thời gian đã hẹn với Hồ Diệp là mười hai giờ trưa, lúc tôi đến vẫn còn hơi sớm nên dứt khoát tìm một cửa hàng chờ đợi.

Dù gì thì cũng có vài lần lộ mặt trên sóng truyền hình, bởi vậy lúc nhân viên phục vụ ân cần chào hỏi thì đã nhận ra tôi, khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ nhưng cũng may là kiềm chế kịp lúc, chỉ nhìn

rồi cười khẽ.

Nhân viên phục vụ cười lịch sự hỏi tôi: “Chào cô, bây giờ cô đã gọi món ăn chưa ạ?”

Tôi nhếch môi cười, lắc đầu rồi trả lời: “Cứ cho tôi một ly nước đã, chờ người tôi hẹn đến rồi gọi luôn, cảm ơn”

Nhân viên phục vụ cười từ tốn, đưa cho tôi một cốc nước ấm rồi lịch sự trả lời: “Có yêu cầu gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Tôi gật đầu rồi nói lời cảm ơn lần nữa.

Vào đọc tại nhé

Anh ta quay người rời đi, lúc đến quầy pha chế còn thì thầm nói chuyện với đồng nghiệp,

thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại lia về phía tôi, hiển nhiên là hai người này đang nói về tôi đây mà.

Tôi mím môi lặng lẽ uống nước, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, Phó Thắng Nam ra tay ác liệt với Tập đoàn Cố Nghĩa, bây giờ mọi sự chú ý của dân kinh doanh đều đổ dồn về chỉ số chứng khoán lung lay sắp đổ của Tập đoàn Cố Nghĩa trên thị trường.

Mặc dù tôi có biết, nhưng cũng không thế ¬ói –



gì với Phó Thắng Nam được, trong lòng Cố Diệc Hàn đã chôn chặt một mối thù sâu sắc, tất cả đau đớn bao nhiêu năm qua đã dần trở nên bành trướng, biến thành ác ma, mấy năm trôi qua hận thù và đau đớn vẫn còn đó, tôi hy vọng anh ta sẽ nguôi ngoai, nhưng lại không có quyền ép anh ta phải bỏ qua.

Cuộc sống trăm màu trăm vẻ, ai có thể kết luận được ai đúng hay ai sai, những gì Mạc Hạnh Nguyên dành cho Phó Thẳng Nam, cho dù là cố chấp hay là tình yêu thực sự, thì đến nông nỗi ngày hôm nay, tất cả đã khó để quay lại như ban đầu.

Có một số người, mà cụ thể là người qua đường, bảo rằng sỉ tình cũng vô ích thôi, học cách

buông bỏ là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.

Ngồi chờ trong vô thức, vậy mà khi cốc nước đã uống thấy đáy cũng chưa thấy Hồ Diệp xuất hiện, nhìn đồng hồ cũng qua mười hai giờ rồi.

Bỗng dưng điện thoại bất ngờ đổ chuông, người gọi là Hồ Diệp.

Cô ấy xin lỗi liên tục, sau thì thuận miệng bảo: “Thẩm Xuân Hinh, đứa bé phát sốt đột ngột nên tôi vừa bế nó đến bệnh viện, tạm thời không thể đến chỗ hẹn được, thật sự xin lỗi, lần sau tôi lại mời cô vậy”

Tôi gật đầu trả lời: “Không sao đâu, đứa bé quan trọng hơn.”

Tóm lại cũng vì sốt ruột, tôi không tiện hỏi thêm gì nhiều nên cúp điện thoại trước, nhìn cốc nước đã thấy đáy trên bàn.

Đến cũng đã đến rồi, không thể uống xong cốc nước rồi đi ngay được, làm vậy hơi khó coi, nên tôi gọi nhân viên phục vụ tới gọi món ăn luôn.

Lúc ăn cơm điện thoại lại hiển thị có cuộc gọi tới, là một số lạ, chưa có tên trong danh bạ, vị trí định vị là Thủ đô.

Vào đọc tại nhé Tôi ấn nhận cuộc gọi.

Lịch sự chào hỏi: “Xin chào, cho hỏi ai đang gọi vậy?”

“Thẩm Xuân Hinh, là tôi đây!” Một giọng đàn ông trung tuổi trầm thấp từ tính vang lên trong loa, mạnh mẽ có tiếng vang.

Tôi nhận ra rồi, người này là Mạc Đình Sinh.

Tôi hơi siết đôi đũa đang cầm trong tay, lên tiếng trả lời: “Vâng, chào ông!”

Có vẻ người ở đầu dây bên kia đang lựa lời nói chuyện, chần chừ cả buổi mới nói: “Mấy hôm nay cô có bận gì không? Ngày mai là Tết nguyên đán, tôi và mẹ cô định là hai chúng tôi sẽ ghé thăm cô và Tuệ Minh một chút, cả nhà cùng sum vầy đón giao thừa, cô xem có ổn không?”

Đã là một người năm mươi bước qua nửa kia con dốc cuộc đời, ông ta là người lành nghề trong lĩnh vực kinh doanh lẫn những chuyện xã hội đen, nhưng những lúc đối mặt với đứa con gái là tôi đây, thì lại trở nên cẩn thận từng chút một.

Trái tim tôi hơi chua xót, uống một hớp nước

đế cổ họng hơi khô chát dần trơn hơn, tôi bảo: “Vâng, được ạ!”

Dường như câu trả lời này khiến người bên kia rất vui mừng, cũng có vẻ là ngoài dự kiến, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười vui vẻ cứ như đứa trẻ được nhận quà: “Được, được, vậy thì sáng mai tôi và mẹ cô sẽ tới luôn, cô thích ăn món gì? Ngày mai tôi và mẹ cô sẽ nấu cơm, à mà Tuệ Minh thích gì nữa, cô thấy búp bê Barbie có ổn không? Hoặc là..”

Ông ta quá xúc động nên hành xử có hơi không giống với ông ta thường ngày.



Tôi trả lời: “Không cần đâu, trong nhà có hết rồi, hai người cứ tới thẳng đây là được, không cần mang cái gì đâu”

“Vậy đâu được, con hỏi thử xem con bé muốn ăn cái gì, ngày mai mẹ qua làm cho con bé ăn” Câu này là giọng của Lâm Uyên, hiển nhiên hai người đang ở cùng nhau.

Tôi khế thở dài một hơi, trả lời bọn họ: “Không cần đâu, thiếu cái gì thì Phó Thẳng Nam sẽ cho

người đi mua”

Điện thoại phát ra thông báo nhắc nhở pin yếu, tôi vội tắt thông báo, không chờ bọn họ nói xong đã vội lên tiếng cắt ngang: “Điện thoại sắp hết pin rồi, tôi cúp máy đây”

Cúp điện thoại, tôi hơi ngẩn người suy tư, lúc tuổi còn trẻ tôi thường xuyên nằm trên một chiếc giường với Vũ Linh, hai chúng tôi nói chäc chắn sau này sẽ không lấy chồng kết hôn, đến lúc đó chính bản thân hai đứa tự nỗ lực kiếm tiền, kiếm một món kha khá rồi mua căn nhà lớn lớn, hai người cùng sống trong biệt thự của chính mình, không cần đối phó với bất cứ cô dì chú bác nào, thật ra như thế cũng tốt.

Nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện đó, không khỏi lại nhếch môi cười khẽ, suy nghĩ của mỗi người ở từng độ tuổi là không giống nhau, cho đến một độ tuổi nhất định, con người sẽ nhận ra có con gái để yêu thương chăm bẫm mới là hạnh phúc nhất.

Bỗng nhiên lại nghĩ tới Phó Bảo Hân, bởi vì điện thoại sắp hết pin nên tôi vội gửi tin nhắn cho Phó Thắng Nam, bảo anh ngày mai đón Phó Bảo Hân qua luôn.

Cuộc sống mai sau còn lâu dài như thế, thời gian chung đụng với nhau cũng không ít được, dù gì thì cũng là người một nhà.

Vào đọc tại nhé Nhắn tin xong thì điện

thoại cũng hết pin tắt nguồn.

Nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, bỗng nhiên trong nhà hàng có chút lộn xộn, là do một người vừa bước vào cửa.

Tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn thấy người đi đầu là Cố Diệc Hàn, xem ra là bàn chuyện làm ăn, gần đây Tập đoàn Cố Nghĩa lao đao, khiến anh ta không tiêu tụy đi ít nhiều.

Dáng người cao ráo lạnh lùng vẫn thẳng tắp như trước, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, chắc là không chú tâm sửa sang đây mà, tính tình anh ta vốn đã lạnh lùng ít quan tâm rồi.

Cho dù đi cùng một nhóm người, thì Vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh ta cũng thật nổi bật. Tôi ngồi bên cửa sổ, nếu không phải có người

đặc biệt nhäc nhở thì chắc chản anh ta sẽ không

thể tinh mắt nhìn một phát nhận ra tôi ngay được.

Cho nên tôi nghĩ, chắc là do quản lý nhà hàng đứng bên cạnh đã nhắc nhở anh ta.

Dù sao cũng là người từng bị dính phốt bôi nhọ, khó tránh khỏi sẽ không bị người ta so sánh rồi để ý hơn.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi khẽ rũ mắt xuống nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng nghĩ thầm chắc mình cũng nên về sớm thôi.

Cũng may là anh ta không lại gần, chỉ nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống bàn với mấy người đi cùng.

Vốn dĩ ban đầu tôi đã chẳng thấy ngon miệng, đến lúc này tôi càng không muốn ăn thêm miếng nào nữa.



Tôi đặt đũa xuống, bên ngoài bắt đầu có hạt.

||||| Truyện đề cử: |||||

mưa rơi tí ta tí tách rồi, mưa mùa đông mang theo hơi lạnh tê tái.

Lúc ra khỏi nhà vội quá nên quên mang ô theo.

Lúc ra khỏi nhà hàng mưa vẫn đang rơi nặng hạt, nếu đội mưa lao vào trong xe thì chắc cũng được.

Chỉ là cơn mưa giá rét đặc trưng của mùa đông khiến tôi hơi e dè, không khỏi đứng chần chừ ở cửa một lát.

Một chiếc ô che mưa đặt trên đỉnh đầu, tôi không cần ngước mắt lên nhìn cũng thừa biết người cầm ô là ai.

“Lái xe đến à? Hay là gọi taxi tới?” Giọng đàn ông lạnh nhạt hờ hững vang lên sau lưng, dáng người cao lớn đứng bên cạnh tôi, có thể cản đi cơn gió lạnh đang quét qua.

Tôi hơi ngửa đầu nhìn màn mưa vẫn chưa dừng lại, trả lời: “Lái xe”

Anh ta gật đầu: “Anh tiễn em về”

“Không cần!” Tôi trả lời, từ chối anh ta rất dứt khoát.

Có tiếng cười khẽ vang lên bên tai, ý cười mang theo cảm xúc tự giêu: “Cho dù chán ghét cũng không cần làm như thế, anh không phải hổ dữ hay chó hoang, em không cần tránh anh như tránh tà vậy”

Tôi mím môi nhìn chảm chằm mũi giày bị nước mưa xối ướt nhẹp: “Khoản tiền đó không phải là tôi cố ý đưa cho anh, anh và Phó Thẳng Nam đều là những người trẻ tài năng nổi trội, không cần phải vì một người không đáng mà tổn thương lẫn nhau?”

Tốt nhất là có thể cùng hợp tác kiếm lời trong chuyện làm ăn kinh doanh, thế thì vẹn cả đôi đường.

Anh ta cười chế giễu: “Trong lòng em đang lo lắng cho tôi? Hay là đang đau lòng cho Phó Thằng Nam?”

Anh ta rất cứng đầu, tôi biết chứ.

Đọc truyện chữ Full