DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 486: Thủ đoạn đẫm máu (7)

Dường như biết có tôi là lợi thế, Bảo Khôn bình tĩnh hơn không ít, anh ta cười lạnh, nói với Phó Thắng Nam: “Tổng giám đốc Phó, không phải người của mày đều đang ở đây đấy chứ? Định từ bỏ căn cứ cũ à?” Sắc mặt Phó Thắng Nam tối sầm lại, giọng nói trầm thấp: “Thả cô ấy ra” Khi nói chuyện, anh đã lấy vũ khí ở bên hông xuống, ngắm thẳng về phía chúng tôi.

Tôi nhìn anh, lúc này mới không khỏi nhẹ nhàng thở ra, từ đầu đến cuối, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.

Nhìn tình hình hiện tại, đương nhiên cũng biết được một số điều, nhớ lại trước khi đến đây, Bảo Khôn đã hỏi về thân phận của tôi, cho nên mới cố ý mang tôi đến.

Anh ta kéo tôi đi đến gần cửa, nhìn thấy trên trán Trần Văn Nghĩa lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là đang rất lo lắng.

Cho nên, cục diện hôm nay là do Phó Thắng Nam cố ý sắp đặt vì Bảo Khôn, chỉ là không dự đoán được tôi sẽ xuất hiện.

Đột nhiên, Bảo Khôn bất chợt dùng sức bóp cổ tôi, điện thoại của anh ta truyền ra giọng nói.

Là tiếng của Dantu: “Anh Bảo Khôn, đã chuẩn bị xong thuốc nổ, đang chờ lệnh của anh” Bảo Khôn không nói gì cả, chỉ kéo tôi lùi về phía sau, nhìn khuôn mặt lạnh lủng của Phó Thắng Nam với vẻ mặt đầu châm chọc: ‘Phó Thắng Nam, mày lại bại dưới tay tao một lần nữa” Nói xong, tôi bị anh ta kéo mạnh ra ngoài, tôi hét to: “Phó Thắng Nam, bọn họ sắp nổ nơi này, anh cứ mặc kệ em” Chỉ nói được như vậy, người đã bị Bảo Khôn kéo lên xe, sau đó là tiếng súng nổ vang trời, tôi gần như không rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Rầm!” Xe còn chưa khởi động đã bị hai chiếc xe chặn trước sau, giữ lại tại chỗ.



Bởi vì có tôi ở đây, cho nên người cầm vũ khí trở nên do dự.

“Ha ha!” Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh, là giọng nói đầy khinh thường của Bảo Khôn: “Xem ra cô đáng giá hơn tôi tưởng tượng!” Đầu óc tôi đã gần như ong ong lên do tiếng súng, hoảng loạn hô to: “Anh suy nghĩ nhiều rồi!” Cổ bị anh ta nắm chặt, sau đó tôi bị cưỡng chế kéo xuống xe, anh ta hét to với Phó Thắng Nam đang đuổi theo: “Không muốn cô ta chết dưới tãy tao. thì tất:oả dừng tay!” Sau đó, cơn đau nhói ập đến, cánh tay tôi như bị ống thép lớn đâm xuyên, đau đớn khiến tôi không thể không kêu lên: ‘ÁI!” Giọng nói tê tâm phế liệt của Phó Thắng Nam truyền đến: “Dừng tay lại cho tôi!” Nhất thời, khung cảnh vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

“Tách!” Máu chảy ra thành dòng, cánh tay tôi đã gần như tê liệt, chỉ cảm thấy đau đớn cắn nuốt cả cơ thể.

Mồ hôi lạnh túa ra, khi tôi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cánh tay mình đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Cảm giác đối mặt với cái chết này, cảm giác sợ hãi này tra tấn tâm trí tôi.

Tôi ngước mặt nhìn về phía Phó Thắng Nam, khuôn mặt tuấn lãnh của anh đã nhuốm một tầng băng sương, nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ ra đau lòng cùng sợ hãi mà tôi không thể miều tả được.

Lần đầu tiên tôi biết, dáng vẻ khi-anh yếu ớt là như thế nào.

“Phó Thắng Nam, để tao rời đi, nếu không tao sẽ khiến cô ta chôn cùng!” Bảo Khôn nắm tóc tôi, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

Phó Thắng Nam nheo đôi mắt nhiễm sương lạnh, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Thả cô ấy ra, tao có thể tha cho mày một mang!” “Ha ha!” Bảo Khôn cười lạnh: “Mày cảm thấy †ao sẽ tin mày sao?” Phó Thắng Nam dường như đang cố nén tức giận, lúc này nếu có thể giết được Bảo Khôn, chắc rằng anh đã lập tức giết chết anh ta rồi.

Nhưng anh đã cố nhãn nhịn, trâm mặc một lát, Phó Thắng Nam nói: “Thả cô ấy ra, tao sẽ làm con tin của mày” “Không!” Tôi từ chối, giọng nói có chút khàn khàn.

Bên tai truyền đến tiếng cười cuồng vọng của Bảo Khôn: “Phó Thắng Nam, tao cứ nghĩ mày có năng lực thế nào đấy, thì ra cũng chỉ được đến thế, xem ra Trung Quốc chúng mày có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân chính là như thế này” Phó Thắng Nam híp mắt lại, đi đến gần phía chúng tôi.

“Bùm!” Tiếng nổ chói tai vang lên.



Bảo Khôn giận dữ: “Phó Thắng Nam nếu mày không muốn cô ta chết thì đừng cử động, mệnh của cô ta dùng tốt hơn mạng của mày nhiều lắm, tao sẽ không đổi, tốt nhất mày nên nhanh chóng để chúng tao rời đi, nếu không tao không dám cam đoan cô ta sẽ không chết vì mất mắt quá nhiều” Phó Thắng Nam đứng tại chỗ, ánh mắt dừng ở cánh tay đã mất đi cảm giác của tôi, máu chảy tạo thành vũng nhỏ trên mặt đất, nhìn đặc biệt chói mắt.

Anh mím môi, gần như không suy nghĩ, mở miệng nói: “Để bọn-họ đi” Vốn đã chuẩn một lưới bắt hết những kẻ này, Trần Văn Nghĩ không khỏi sửng sốt khi anh nói vậy, anh ta nhìn Phó Thắng Nam với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Nhưng mà, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta…” “Để cho bọn họ đi!” Phó Thắng Nam khế quát, ánh mắt dừng trên người tôi, vô cùng đau đớn, đau đớn mà tôi không thể diễn tả được.

Bảo Khôn xiết cổ tôi thật chặt và cảnh giác bước đi trên con đường khác.

Nhìn thấy Phó Thắng Nam cho người lui ra, anh ta cười càng điên cuồng hơn.

Tôi bị anh ta đẩy vào trong xe, người đến đón là Danwei, xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Bảo Khôn híp mắt, lực chú ý đặt ở trên người tôi, nở nụ cười càn rỡ vô cùng: “Cô Xuân Hinh, cô đã giúp tôi một ân huệ lớn đấy!” Tôi mím môi, trừng mắt nhìn anh ta, máu ở vết thương trên cánh tay chảy ra quá nhiều, khiến đầu tôi không khỏi choáng váng.

Anh ta nở nụ cười, sau đó nói với Danwei đang lái xe: “Đi đến Mã Hoàng!” Danwei vốn là muốn nói gì đó, hình như anh ta đã nhìn lướt qua cánh tay bị thương của tôi, sau đó nhíu mi rồi gật đầu, không phản đối.

“Có người đi theo chúng ta!” Danwei nhìn gương chiếu hậu.

“Cắt đuôi bọn họ đi!” Bảo Khôn không thèm để ý, dừng vài giây, anh ta liếc nhìn sang phía tôi, đột nhiên cười lạnh, lại đổi giọng: “Nếu Phó Thắng Nam muối đuổi theo không bỏ vậy thì để anh ta tiếp tục đuổi theo đi, gây náo loạn trong thành phố, cũng chỉ là chơi chơi, dù sao chỉ là một cái mạng mà thôi.” Lời này hiển nhiên là nói về tôi, dù sao máu trên tay tôi vẫn chảy không ngừng.

Mất máu quá nhiều, tôi có hơi choáng váng, cả người tựa vào xe, hoàn toàn không có sức lực, đại não rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí.

Danwei vòng vài vòng, quay đầu nhìn tôi, không khỏi nhíu mày: “Anh Bảo, cứ để cô ta như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ chết mất!” Vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được lời này, Bảo Khôn mở mắt ra, thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, thong thả nói: “Phía sau vẫn có người đuổi theo?” Danwei nhìn lại, khế lắc đầu: “Hình như không còn!” “Hừ!” Bảo Khôn cười lạnh: “Nhàm chán, đi tìm Mã Hoàng!” Danwei đổi tuyến đường, không quay lại biệt thự mà đi đến một ngôi nhà rất bí mật khác.



Tôi ngất xỉu ở trong xe.

Khi tỉnh lại, trên người là chăn mỏng màu trắng, hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ.

Đau đớn trên cánh tay bắt đầu lan tràn, tôi muốn cử động nhưng căn bản không có chút sức lực nào.

Thử vài lần, đau đớn khiến mồ hôi lạnh túa ra, tôi đành bỏ cuộc.

Cổ họng hơi đau rát, giống như lâu ngày không được uống nước.

Ánh mắt nhìn đến cốc nước trên bàn, tôi xê dịch cơ thể muốn đi lấy, nhưng cố gắng vô ích.

Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện, bàn tay ấy cầm cái cốc lên, tôi sửng sốt nhìn sang.

Lập tức đụng tới khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, tôi hơi kinh ngạc, bất chợt mở miệng: “Mục Dĩ Thâm!” Giọng nói khàn khàn, cổ họng đau rát khi nói ra ba chữ này.

Đọc truyện chữ Full