DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 497: Gặp gỡ sau khi về nước (7)

Trở về thủ đô! Trong lúc nhất thời tôi có hơi ngỡ ngàng, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện quay về thủ đô, tôi vẫn nghĩ chỉ cần Phó Thắng Nam bình an trở về là được, bởi dù có về thủ đô rồi thì cũng lại đến thành phố Tân Châu thôi.

Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, tôi cũng không nói với Âu Dương Noãn, chỉ ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Mấy hôm nay sẽ ở lại chỗ này, không sao, có thời gian thì hẹn nhau một chút.” Cô ấy lập tức vui vẻ, nhìn tôi nói: ‘Chuyện Đoàn Thanh Lan vứt giấy chứng nhận đi, cậu không định cứ thế mà bỏ qua chứ hả?”

Tôi hơi ngẩn người, cười nói: “Mình nợ cô ấy, nói chung bây giờ cũng không bị thua thiệt gì cả, sau đó cũng không biết liên lạc như thế nào nên thôi cứ bỏ qua mọi chuyện đi” “Sao lại bảo là cậu thiếu nợ cô ta?” Âu Dương Noãn có hơi nóng nảy nói: “Cậu dẫn cô ta về Myanmar, tìm người làm giải phẫu cho cô ta, còn cho cô ta ăn no uống say, mua cả vé máy bay mấy triệu cho cô ta, sao cậu lại nợ cô ta được chứ? Mình nghĩ là có Phật Tổ phù hộ nên cô ta mới còn sống được đấy!”

Tôi cười cười: “Không có làm quá như cậu nói đâu, đều nhờ Mục Dĩ Thâm giúp đỡ thôi” Ngừng một chút, cô ấy ngước mắt nhìn tôi, nhíu mày: “Đừng nói với mình là cậu cho rằng chuyện của cô ta là do cậu làm liên lụy đấy nhé?” Tôi sửng sốt một chút, nói: “Cũng vì mình nên mới xảy ra chuyện này, là trách nhiệm của mình” “Đệt!”

Cô ấy có hơi cạn lời: “Nếu những người kia muốn làm nhục người khác, cho dù cậu không đụng tới bọn họ thì bọn họ cũng vẫn làm thôi, đây vốn chẳng phải là lỗi của cậu” “Cuối cùng cũng về tới đất nước của chúng ta rồi”

Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm cùng đi tới, ôm chầm lấy bọn tôi, nói: “Một lát nữa cha mẹ tôi sẽ tới đón tôi, tôi phải về nhà ăn cơm trước đã, tắm rửa sạch sẽ đi ngủ một giấc cho đã, đợi lúc nào tôi nạp năng lượng đủ rồi thì sẽ tới tìm các cô đi chơi, được không nè?” Bảo Lâm nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Đi thôi, tôi cũng phải quay về nạp năng lượng đây!” Nói lời tạm biệt với mấy cô ấy, Âu Dương Noãn cũng nói y chang như thế, phải về nhà để nạp năng lượng.

Bỏ lại mình tôi với Đoàn Thanh Lan, cô ta nhìn tôi, híp híp mắt: ‘Sao nào? Định trả thù sao?” Tôi nhíu mày: “Trả thù gì cơ?” “Cô biết là gì mà!” Tôi cười nhạt: “Trả thù việc cô vứt giấy chứng nhận của tôi đi sao? Hay là trả thù chuyện cô lấy ơn báo oán?”



“Cô” Tôi ngắt ngang lời của cô ta, hơi hé miệng: “Chúng tôi đã xem hết camera giám sát của cửa hàng rồi, không nói gì cả là để chừa lại thể diện cho cô, để sau này còn ra đường gặp người, nếu miệng cô đã đầy những lời kinh Phật từ bị, thế thì học Phật Tổ đi phù hộ cho mọi người đi, đừng làm những chuyện hèn hạ mờ ám nữa, rất thấp kém” Giữa người với người đúng là có sự khác biệt.

Ra sân bay, tất cả mọi người ai về nhà nấy, Mục Dĩ Thâm nhìn tôi nhíu mày: “Định ở đâu?” Tôi nhìn anh ta, có hơi bối rối, trước khi đến Myanmar thì đồ đạc của tôi hầu.như đã mất hết rồi, bao gồm cả ví tiền, giấy tờ chứng minh và điện thoại di động, không còn 6ì cả.

Lúc đến thành phố Tân Châu, mấy món đồ tôi mang theo cũng mất tiêu, vì thế nên bây giờ muốn sống tiếp ở thành phố này cũng rất khó nhắn.

“Tổng giám đốc Mục, công ty của các anh có thiếu người không?” Tóm lại trước tiên phải tìm công việc cái đã, mới có tiền sống tiếp chứ! Anh ta nhìn tôi, lại mỉm cười: “Có, tôi thiếu một chức thư ký tổng giám đốc, bao ăn bao ở, có điều phải làm liên tục trong hai mươi tư giờ, lúc nào kêu là tới.” Tôi ngớ người: “Tiền lương bao nhiêu?” “17 triệu rưỡi!” Tôi Bao ăn bao ở, 17 triệu rưỡi, ở trong thành phố Tân Châu này cũng xem như mức lương thông thường.

Suy nghĩ một chút, tôi gật đầu: “Tổng giám đốc Mục, tôi có thể bắt đầu làm việc từ hôm nay luôn không?” Cuộc sống lạ lẫm này, tôi không có nơi để đi.

Anh ta gật đầu, dẫn tôi lên một chiếc xe Maybach màu đen, xe lái thẳng tới biệt thự cạnh biển ở thành phố Tân Châu.

Cuối cùng cũng có một chỗ dừng chân, trở về mảnh đất thân thương này, trong phút chốc trái tim như tìm được một chốn về.

Con người không thể đi xa, người già thường nói, lá rụng về cội, dù có đi bao xa nữa thì cuối cùng vẫn quay về mảnh đất quen thuộc của mình.

Tuy thành phố Tân Châu không phải là quê hương của tôi, nhưng so với châu Âu và Myanmar thì nơi đây cũng đã rất tốt rồi.

Đêm đó tôi ngủ cực kỳ ngon, yên ổn hơn rất bất cứ đêm nào, một đêm không mộng mi.

Ngày tiếp theo.



Tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, nhìn người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám đứng ở trước cửa, tôi có hơi mỡ màng,một lúc lâu sau mới nói chuyện: “Tổng giám đốc Mục, chào buổi sáng!” Anh ta nhíu mày, nhìn vào đồng hồ đeo tay: “Công việc bắt đầu từ hôm nay, sau này cô sẽ ở lại đây, tạm thời trong nhà không có giúp việc, nên cần cô nấu bữa sáng giùm tôi, chín giờ đi làm, bây giờ bảy giờ, để đảm bảo có thể đến công ty đúng giờ thì bây giờ cô xuống lầu làm bữa sáng đi” Nói xong, người đàn ông tự nhiên bỏ đi, tôi hơi đơ người, nhưng chỉ trong chốc lát đã nhanh chóng về phòng thay quần áo, rửa mặt qua loa rồi xuống lầu chui vào phòng bếp.

Cũng may trong tủ lạnh có thức ăn, nấu bữa sáng cũng dễ dàng.

Ăn xong bữa sáng, tôi có hơi lúng túng, thấy anh ta cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, tôi cố gắng lấy hết can đảm mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mục, có thể phiền anh chở tôi đi một đoạn được không?” Anh ta gật đầu; không nói nhiều lời.

Lênxe, tôi-lại mở miệng nói: “Tổng-giám đốc Mục, tôi có thể ứng trước một tháng lương không?” Bó tay rồi, tất cả đồ dùng của tôi đều bị mất hết rồi, cũng cần phải làm lại thẻ ngân hàng, ngay cả điện thoại còn chẳng có, việc gấp đầu tiên hiển nhiên chính là mua một cái điện thoại di động.

Anh ta nhìn tôi, tôi mở miệng giải thích: “Đồ đạc của tôi lúc còn ở trong nước đều bị cô cảnh sát kia lấy đi hết rồi, bây giờ không còn gì cả, tôi muốn mua một cái điện thoại di động trước.” Anh ta gật đầu, cũng không nói gì cả, chỉ lấy một chiếc hộp trắng từ trong cái túi bên cạnh ra rồi đưa cho tôi, nói: “Xem như là tiền lương tháng này đi, còn mới, tôi không thích kiểu này cho lắm” Tôi nhận lấy, mở ra, có hơi bất ngờ.

Là một chiếc di động mới, tôi cảm thấy giá nó cũng phải hơn 18 triệu.

Đã rời xa điện thoại hai tháng, tôi cảm giác mình sắp thành người ngoài hành tinh mất rồi, sau khi:kích.động mở điện thoại lên;tôi mới phát hiện phải đi làm lại sim điện thoại.

Tài sản của nhà họ Mục ở thành phố Tân Châu vẫn là dầu mỏ và phỉ thúy, là thành phố xuất nhập khẩu, cầu nối của Đông Nam Á, không thể nghỉ ngờ gì, đây là mỏ vàng của dầu mỏ và phỉ thúy.

Vì thế công ty nhà họ Mục ở trong khu vực sầm uất tại trung tâm thành phố, hai tháp đôi song sinh.

Trong hai tòa cao ốc cũng không chỉ có mỗi mình công ty của nhà họ Mục, còn có hai công ty của hai dòng họ khác nữa, một công ty chuyên về khoa học kỹ thuật, một công ty chuyên về năng lượng.



Tòa nhà lớn có hơn cả trăm tầng, tòa nhà văn phòng được ba công ty lớn độc chiếm, tất nhiên rất xa hoa.

Mặc dù là thư ký của Mục Dĩ Thâm nhưng tạm thời tôi cũng chưa quen thuộc với cái gì cả, vì thế buổi sáng sau khi lượn một vòng đi xem quy trình làm việc, buổi trưa tôi bèn tranh thủ đi làm sim điện thoại trong giờ nghỉ trưa.

Có điện thoại rồi, chuyện đầu tiên tôi làm đó chính là gọi điện báo cảnh sát.

Tuy rằng tôi không biết những cô cảnh sát kia rốt cuộc là thật hay chỉ đóng giả, nhưng bọn họ tự tiện gán tội cho tôi, lại đuổi tôi ra ngoài, rõ ràng đây cũng là phạm pháp.

Sau đó tôi đăng ký Zalo trên điện thoại, cũng may là Zalo có kết nối với thẻ ngân hàng, cuối cùng cũng sống được rồi.

Sau khi rời khỏi thủ đô, tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của bất cứ ai ở thủ đô, cũng không hề đăng cái gì lên tường nhà.

Nhìn những chấm đỏ không ngừng nhảy ting ting lên, toàn là tin nhắn của những người bên thủ đô gửi cho tôi trong suốt hai tháng này.

Đọc truyện chữ Full