DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 589: Tai họa bất ngờ (8)

Có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa thấy Âu Dương Noãn, gương mặt cô đượm vẻ bối rối. Tôi liền hỏi: “Sao thế? Cậu về sớm thế?” Cô dựa vào tôi nói: “Mục Thần đến căn cứ rồi, một mình mình ngủ không được, nên phải về tìm cậu!” Tôi ôm trán, có hơi bất đắc dĩ: “Mình cũng phải đi ra ngoài, nếu như cậu buồn ngủ, thì nghỉ ngơi đi, mình sẽ về sớm” Đỡ cô ấy nằm trên giường, tôi xách cặp đi ra ngoài.

Tại căn cứ AI, cảnh sát đã tìm kiếm vài ngày nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào. Mục Dĩ Thâm rất thất vọng, đã sớm tiễn họ vê.

Phó Thắng Nam tiếp tục dự án làng Hòa An, tự nhiên sẽ phải lập kế hoạch tiếp theo. Những công nghệ AI dự phòng ở thủ đô đều đang được vận chuyển đến đây.

Lúc này, các nhân viên đang läp đặt. Chu Nhiên An đang hướng dẫn và bố trí bên trong. Khi thấy tôi, cô ta liếc mắt khinh thường một cái, nhưng cũng không định sinh sự.

Tôi không hiểu rõ lắm về những điều này, vì vậy chỉ có thể làm những chuyện bên lề. Phần bị hư hỏng đã được sửa chữa và tôi không thấy điều gì bất thường.



Mục Dĩ Thâm và Chu Nhiên An đang bàn giao công việc. Còn tôi thì giám sát những nhân viên mang đến công nghệ AI mới.

Hai công nhân mang đến hai đến. Chúng không lớn nhưng cự kỳ thông minh. Sau khi đặt máy xuống, công nhân cũng nhanh chóng rời đi.

Tôi rất tò mò nhưng không thể xem xét kỹ hơn. Máy món dù thông minh đến mấy mà không khởi động được, trông chẳng khác gì sắt vụn.

Đôi khi tôi thực sự không hiểu, tại sao lại có la, những đứa trẻ thích loại đồ vật này.

“Nhưng thứ này sẽ hỗ trợ cho việc phát triển dự án” Một giọng nói phát lên từ phía sau, đó là Trần Văn Nghĩa.

Tôi sững sờ, không khỏi nói: “Hỗ trợ phát triển?” Anh gật đầu, nói “Công nhân ở thôn Hòa An không nhiều, sau này những việc tiếp theo về cơ bản sẽ thực hiện bởi những cỗ máy này” “Những thứ trước đây bị ăn cắp cũng cùng một loại?” Anh ta gật đầu, “Chà, tất các dự án đều đã bị hoãn lại, may mản là còn có máy dự phòng. Dự án ở đây hiện giờ không có trở ngại gì. Điều chúng tôi lo lắng là những công nghệ này có nguy cơ bị rò rỉ. Vậy thì sẽ không có biện pháp sử dụng bản quyền, như vậy sẽ rất rắc rối” “Nhường đường!” Kẻ qua người lại, và ai đó cất tiếng. Tôi lùi lại một vài bước, định để cho ngườii ta vượt lên, nhưng không ngờ lại vô tình chạm vào cái máy đẳng sau, khiến nó di chuyển khỏi vị trí ban đầu.

Máy móc trực tiếp đập về phía sau, “Bịch!”, không ai kịp phản ứng trước việc đột ngột này.

Trần Văn Nghĩa nhìn tôi, lo lắng: “Không sao chứ?” Tôi lắc đầu, nhìn lại cái máy trên mặt đất, một góc đã bị nứt.



“Chuyện này…” “Thẩm Xuân Hinh, lại là cô, cô là sao chổi hả? Sao chỗ nào có cô là không yên thế?” Chu Nhiên An bước tới, ra hiệu cho các nhân viện kiểm tra lại máy móc, lại liếc sang tôi: “Cô có biết những thứ này giá trị thế nào không? Sửa chữa rất khó khăn không, hay trong lòng cô đang có âm mưu gì?” Tôi đã không cẩn thận, liền cúi đầu xin lỗi, “Tôi xin lỗi, vừa rồi không hề cố ý. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tổn thất này!” “Hừ! Cô chỉ dựa vào đàn ông, biết cái gì gọi là -_ chịu trách nhiệm mà há mồm” Chu Nhiên An luôn không vừa mắt tôi, trong mắt cô ấy lúc nào cũng là lỗi của tôi, cho nên cô ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội chỉ trích này.

Trần Văn Nghĩa thấy như vậy không hợp tình hợp lý, liền nói: “Giám đốc Chu, tôi nghĩ quan trọng nhất là cô nên nghĩ cách sửa chữa cái máy này thế nào. Những chuyện khác tôi sẽ lo liệu” “Anh” Chu Nhiên An mặc dù tức giận, nhưng lại im bặt trước ánh mắt sâu thảm của Trần Văn Nghĩa, đành quay sang cái máy, giọng phóng đại mức độ thiệt hại. Dĩ nhiên tôi hiểu là cô ấy nhắm vào tôi.

Tuy nhiên, sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào dấu vết trên tường, tôi thấy phần tường trắng bị đục một lỗ, lộ ra đất bên trong.

Thấy tôi quan sát cẩn thận, Trần Văn Nghĩa nói: “Thưa phu nhân, ở đây nhiều người lại phức tạp, sao phu nhân không vào văn phòng?” Tôi nhìn lại anh, không khỏi hỏi: “Căn cứ này _là do Thuận Phát hay Phó Thiên xây dựng” Anh lộ ra vẻ kỳ quái nói: “Là Thuận Phát, căn cứ ở đây đều là do họ Mục xây dựng, sao vậy?” Tôi lắc đầu, nhìn vào vách tường, vô thức gõ vài cái, có chút trống rỗng! Nhưng không có gì bất thường.

“Thư ký Thẩm, cô qua kiểm tra số liệu được không?” Lưu Nhất Hằng ôm theo đống tài liệu đến.

Tôi gật đầu, thu ánh mắt lại, nhận lấy tài liệu từ tay Lưu Nhất Hằng, nói: “Những thứ này không phải đã xử lý rồi sao?” Lưu Nhất Hằng gật đầu, “Đã gần cuối tháng.

Những thứ này cần được duyệt để làm báo cáo sớm. Tôi lớn tuổi, lại chưa có nhiều kinh nghiệm, khả năng cao sẽ phiền toái đến cô” Tôi nhìn tài liệu gật đầu, lại nói: “Anh Nhất Hằng, bức tường của căn cứ được làm theo tiêu chuẩn của những công trình tạm thời sao?” Anh lắc đầu, “Không phải căn cứ này luôn được xây dựng đảm bảo sự nghiêm ngặt sao? Tất cả đều xây theo tiêu chuẩn của những văn phòng cao cấp. Để đảm bảo sự yên tĩnh, nền được mở rộng một nửa và tường rất dày!” Tôi sửng sốt không khỏi nhìn nơi vừa bị va chạm, nhưng thấy Lưu Nhất Hằng tỏ ra lo lắng, cũng không dám nói nhiều, cầm hồ sơ vào phòng làm việc.

Hôm nay, tôi đau lưng thực sự, sau giờ làm việc vào buổi tối, Phó Thắng Nam gửi một tin nhần, nói rằng anh đã đến thủ đô.



Tôi quá mệt nên về thẳng khách sạn mà không ăn tối, tắm xong thì chuông điện thoại reo.

Là Phó Thẳng Nam, tôi trả lời điện thoại, trực tiếp ngã xuống giường, nhắm mắt nói: “Anh Thẳng Nam, buổi tối tốt lành!” Anh cười, “Ăn tối chưa? Đang làm gì vậy?” Nếu tôi nói không muốn ăn, anh ấy chắc chẳn sẽ tra hỏi cho ra nhẽ, nên chỉ đơn giản đáp: “Em ăn rồi, còn anh, anh ăn chưa?” “Ầ, anh đang ăn!” Tôi nghe thấy tiếng cốc va chạm.

Tôi không khỏi thốt lên: “Ăn ở ngoài à?” “Ừ!” Anh trả lời.

Tóc còn hơi ẩm, lưng tôi ướt đắm, nhưng kệ, chỉ hỏi: “Cùng ai?” Anh cười, “Một cô gái!” Tôi mím môi, “Trẻ? Hay già?” “Trẻ!” Tôi nheo mắt lại, “Có xinh không?” Anh trả lời, “Đẹp!” Tôi cong môi, “Đẹp hơn eml” Anh mỉm cười và nói, “Tất cả đều xinh đẹp!” Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy không hài lòng, “Phó Thắng Nam, nếu anh không nói được gì hay ho, cũng không cần nói gì với em đâu” Đáp lại tôi là tiếng cười lớn của anh, không hề che giấu sự hạnh phúc.

Tiếng cười rất vui vẻ, tôi vốn tưởng anh ấy thực sự đi ăn với một người phụ nữ nào đó, nhưng bây giờ nghe tiếng cười của anh, tôi không thể không nheo mắt lại. Tôi biết ai đang đi ăn cùng với anh.

Đọc truyện chữ Full