DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 739: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (6)

Tôi chào hỏi mọi người ở đó, Vương Bảo Kỳ nói: “Được rồi, mọi người đều biết nhau hết rồi vậy chúng ta hãy cùng nhau vào bên trong để xem thiết bị nhé, chúng tôi sẽ giới thiệu qua một chút về thiết bị với cô Thẩm đây, nếu như cô có gì không hiểu thì có thể hỏi, chúng tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cô”

Bọn họ ai nấy đều gật đầu đồng ý, ngược lại còn rất nhiệt tình. Tôi thì không gấp trong việc đi kiểm tra thiết bị ở đây, nhìn Vương Bảo Kỳ, tôi nói: “Ông Vương, tôi là một người ngoài ngành, không biết những thiết bị này cụ thể là gì. Tôi có một yêu câu, không biết anh có phiên hay không?”

Anh ta nhìn tôi cười rồi nói: “ Đương nhiên rồi, cô nói xem chỉ cần hợp lý và hợp pháp, đương nhiên tôi sẽ không từ chối đâu” Hợp lý và hợp pháp ư? Tôi bật cười, đây là hợp lý và hợp pháp đấy à?

Tôi nhìn anh ta nói: “Tôi muốn xem trình độ bằng cấp của các bác sĩ phụ trách ở đây. Chúng ta đều biết rằng là một bác sĩ có trình độ, cho dù là bác sĩ lâm sang hay phẫu thuật đều cần phải có bằng cấp để chứng minh. Các anh có thể cho tôi xem một chút được không?”

Có vẻ các vị bác sĩ ở đây đều sững sờ trước yêu cầu của tôi, Vương Bảo Kỳ chau mày nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, chắc có lẽ cô cũng biết rõ có một số thứ trong phòng mổ không thích hợp để người ngoài nhìn thấy.

Trình độ của những bác sĩ ở đây xin cô cứ yên tâm, họ đều là những người đã tốt nghiệp tại học, có kinh nghiệm lâm sàng và năng lực dày dặn, chúng tôi tuyệt đối sẽ tận tâm tận tụy với con gái của cô”



Tôi nhíu mày giả vờ do dự rồi nói: “ Giám đốc Vương, mấu chốt của một ca phẫu thuật là phòng mổ có an toàn hay không, quan trọng hơn hết đó chính là trình độ của các bác sĩ, phòng phẫu thuật của bệnh viện các anh tôi cũng xin phép nói thẳng, tôi không phải người trong ngành cho nên tôi không biết được đây có an toàn hay không,nhưng điều duy nhất tôi có thể biết được đó chính là bằng cấp của các bác sĩ ở đây, ông nói họ đều là tốt nghiệp bằng đại học, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể xem qua bằng tốt nghiệp của mọi người được không?”

Có vẻ như yêu cầu của tôi đối với họ là không hợp lý, bởi vì tất cả những vị bác sĩ ở đây đều không muốn lấy ra bằng cấp của mình.

Tôi nhìn một lượt những bác sĩ có mặt ở đây, rôi lại nhìn Vương Bảo Kỳ nói: “Giám đốc Vương, tôi nghĩ yêu cầu của tôi cũng không vượt quá giới hạn, đây chỉ là cơ sở để hai bên tin tưởng lẫn nhau, tôi đặt mạng sống của con gái tôi vào tay ông, nếu như ông không có gì làm cho tôi tin tưởng ông, thú thật, tôi cũng chẳng dám đặt cược con gái của mình”

Vương Bảo Kỳ nhíu mày nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, cô biết rõ ý nghĩa của cuộc phẫu thuật này, mục đích của cô là cứu con gái, chúng tôi cũng vậy, bởi vì chúng tôi đã nhận tiên của cô.

Chúng tôi không phải không muốn cho cô xem trình độ bằng cấp của những vị bác sĩ ở đây, chỉ có điêu đều không thích hợp. Lỡ như xảy ra chuyện, họ chỉ là những người được thuê tới đây, nếu như cô không cẩn thận để lộ thông tin của họ ra ngoài, e rằng sau này bọn họ sẽ khó có thể tìm được việc.” Tôi khẽ gật đầu, không phản bác lại lời của anh ta, tôi nói: “Anh nói không sai, những gì anh vừa nói một chút cũng không sai. Anh muốn người của anh được đảm bao an toàn sau này, nhưng tôi cũng muốn tính mạng của con gái được bình an vô sự.

Không thì chúng ta còn có thể một cách khác!” “Cách gì?” Anh ta nhìn tôi, bộ dạng mất kiên nhẫn.

“Phòng m6 của ông tôi xin phép được mượn, nhưng vì các anh không thể chứng minh đầy đủ với tôi nên tôi thực sự không dám giao tính mạng của con gái mình vào tay các ông được.

Do vậy tôi sẽ tự tìm bác sĩ, tiền van trả như vậy, chúng tôi sẽ không thiếu các anh một đồng, nhưng yêu câu duy nhất của tôi chính là cuộc phẫu thuật lần này phải để người của tôi thực hiện, có được không?

Yêu cầu như vậy là hợp tình hợp lý, ông ta không có lý do gì để từ chối.



Sau một hồi do dự suy nghĩ, không vội trả lời, cuối cùng ông ta nhìn tôi nói “Yêu cầu của cô không phải là không được, nhưng nói nhỏ nói lớn, tôi không phải là người phụ trách toàn quyên ở đây, do vậy tôi cần phải hỏi lại ý kiến của cấp trên trước đã. Nếu như cấp trên đồng ý, vậy thì tới lúc đó chúng ta chỉ cần kí hợp đồng là xong rồi”

Tôi gật đầu rồi nói: “ Được, ông mau chóng liên hệ với cấp trên của ông, chỉ cần họ đồng ý phía chúng ta sẽ cố gắng sắp xếp nhanh nhất để liên hệ lại với các ông. Ông biết đấy, bệnh của con gái tôi rất nghiêm trọng, cần nhanh chóng phẫu thuật”

Ông ta gật đầu, chuyện này coi như tạm thời giải quyết xong Ở khu vực này không dê gọi xe, tôi vừa gọi điện thoại vừa đưa mặt đáo quanh khu nhà máy một lượt. Tôi thầm nghĩ không biết ca phẫu thuật trước đây của Hoàng Văn Tích liệu có phải cũng ở đây hay không?

Nhìn kĩ lại thì ở đây cũng không có gì quá đặc biệt, bình thường hầu như không có ai lui tới, nhiều nơi bong tróc xuống cấp. Nếu người không biết tới đây xem chắc chăn đều nghĩ rằng đây là một khu đất trống bị bỏ hoang nhiều năm, không ai có thể ngờ răng ở đây quả nhiên lại ẩn giấu một phòng phẫu thuật mờ ám đến như vậy.

Nhìn lên căn phòng ở tầng hai, có mấy phòng mở cửa quét dọn, chäc đây là nơi bệnh nhân ở, nhưng mà bệnh nhân tìm đến đây hầu hết đều là những người giàu có, nơi đây chác có lẽ chỉ dành cho những đứa trẻ hiển tạng ở lại “Cô Thâm, cô đang làm gì vậy?”

Vương Bảo Kỷ từ tâng hai nhìn xuống thầy tôi van chưa đi, liên lên tiếng hỏi. Ông ta nheo mắt nhìn tôi rồi nói: “ Cô đang đi dạo đấy à?”

Tôi mỉm cười trả lời “Trồng tôi rảnh rồi đến vậy sao? Chẳng phải đã đứng đây cả nửa tiếng đồng hồ vần chưa gọi được xe đây sao? Tôi đang chờ xe, nhân tiện dạo quanh đây một chút.” Ông ta cười rồi nói: “Đây là ngoại ô, không có xe nào đến đây đâu, vừa hay tôi cũng muốn về thành phố, cô đi với tôi luôn cũng được!”

Tôi vừa cảm ơn vừa cười khách sáo nói: “Làm phiên anh rồi, cảm ơn anh giám đốc Vương” Ông ta mỉm cười đáp lại: “Khách sáo cái gì chứ, chỉ là tiện đường thôi, cô ra cổng đợi tôi trước, tôi đi lấy xe”



Tôi gật đầu mỉm cười, và đi ra phía cổng. Bây giờ đã là trưa rồi, bác bảo vệ ở cống cũng đang ăn cơm rồi, thấy tôi còn nhiệt tình hỏi “Cháu phải về rôi à2”

Tôi gật đầu, đi đến bên cạnh ông rồi mỉm cười nói “Ông ơi, ông làm ở đây bao lâu rồi ạ, xung quanh đều không có người, đây là người nhà mang cơm đến cho ông ạ?”

Ông lão mỉm cười trả lời: “Cũng được vài năm rồi, ở nhà còn có vợ cũng lớn tuổi rồi không đi lại được, đây là cơm tối hôm qua bà đấy làm cho bác, nên bác mang theo luôn đến giờ cơm thì mang ra ăn, bà ấy cũng yên tâm hơn.”

Tôi gật đầu nhìn ông lão rồi nói: “Cũng đúng, nhà ông ở cách đây có xa không? Nhìn ông xem chừng cũng có tuổi rồi, đi lại như vậy có tiện không?”

Ông lão vừa gắp thức ăn vừa nói “Không xa đâu, chính là ngôi làng phía trước, đi một lúc là đến, cháu đừng thấy ta có tuổi mà xem thường ta, ta còn khỏe lãm!”

Tôi mỉm cười rồi trả lời ông lão: “Cháu thấy ở đây cũng chẳng phải nhiêu người, quãng đường về nhà cũng chỉ qua mấy con đường mà thôi, buổi trưa bác vê nhà ăn cơm rồi quay lại làm việc chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Đọc truyện chữ Full