DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 34

Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 34: VỪA RỒI CHÁU GỌI CÔ ẤY LÀ GÌ.

“Lam Tử Thất, cô tốt nhất đừng nói chuyện quỷ quái với tôi, tôi cũng không muốn cô ấy xảy ra chuyện như thế này.”

Cảm xúc Diệp Ân Tuấn rất không ổn định, nhưng vì Lam Tử Thất là bạn của Thẩm Hạ Lan nên anh đã cố gắng hết sức chịu đựng.

Lam Tử Thất không hề cảm kích, lạnh lùng nói: “Anh không muốn sao? Cũng may là anh không muốn thì cô ấy mới thành thế này. Nếu anh mà muốn, không biết Lisa liệu có giống như Hạ Lan năm năm trước bị anh vùi thân trong biển lửa hay không.”

“Lam Tử Thất!”

Diệp Ân Tuấn giống như một con sư tử bị kích thích, đôi mắt của anh đỏ ngầu.

Tất cả mọi người ở Hải Thành đều biết Thẩm Hạ Lan là điều cấm kỵ của Diệp Ân Tuấn, ngoài Lam Tử Thất ra, ước chừng không có ai dám nhắc đến cái tên Thẩm Hạ Lan trước mặt anh, huống chi là trận hỏa hoạn lớn năm đó. Bây giờ Lam Tử Thất vô ý thách thức sự tự chủ cuối cùng của Diệp Ân Tuấn.

Mắt thấy Diệp Ân Tuấn sắp mất kiểm soát, Thẩm Minh Triết nhẹ giọng nói: “Mẹ bị dị ứng với kháng sinh cephalosporin.”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn không nghe thấy cách Thẩm Minh Triết gọi Thẩm Hạ Lan, nhưng anh đã nghe thấy mấy chữ “dị ứng với kháng sinh cephalosporin”.

“Cháu nói cô ấy bị dị ứng với kháng sinh cephalosporin? Tại sao không ai nói cho chú biết?”

Từ trước đến nay anh chưa từng biết Thẩm Hạ Lan bị dị ứng với cephalosporin, anh chỉ nhớ rằng cô rất hiếm khi bị cảm, kể cả có bị cảm lạnh, cô cũng chỉ cố gắng uống nhiều nước, rất ít khi tiêm hay uống thuốc.

Trước đây anh luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan giả tạo, hoặc là muốn lợi dụng chuyện này để lôi kéo mình quan tâm chăm sóc cô, lúc đầu anh còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng thời gan dài trôi qua cũng hơi bận tâm, nhưng chẳng qua chỉ là nhờ quản gia pha chút nước đường gừng cho cô uống. .

Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, với tư cách là người bên gối của cô mà anh không hề biết rằng vợ mình bị dị ứng với cephalosporin!

Lúc này, Diệp Ân Tuấn hối hận không nói nên lời, thậm chí còn xen lẫn những cảm xúc khác, giống như có một con dã thú đang hung hăng xé nát trái tim anh.

Lam Tử Thất tuyệt đối không hề thông cảm cho anh chút nào.

“Lisa nhà chúng tôi bị dị ứng với thứ gì đó thì cần phải nói với Tổng giám đốc Diệp à? Tổng giám đốc Diệp, anh là gì của Lisa nhà chúng tôi?”

“Lam Tử Thất, tốt nhất cô nên nhân lúc tôi vẫn còn khoan dung cô mà im lặng, nếu không …”

“Sao nào? Dùng quyền lực và địa vị của mình để đối phó với tôi giống như Hạ Lan năm năm trước sao?”

Sự tức giận của Lam Tử Thất không thể che giấu.

Cứ nghĩ đến nỗi đau mà Thẩm Hạ Lan đã phải chịu đựng trong năm năm qua, cô ấy hận không thể xé nát người đàn ông trước mặt.

Hai mắt Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, anh ta tiến lên nói: “Cô cho rằng tôi không dám sao?”

“Đủ rồi! Hai người muốn cãi nhau thì đi ra ngoài mà cãi!”

Thẩm Minh Triết đột nhiên hét lên.

Giọng trẻ con non nớt ngay lập tức khiến toàn bộ mọi người đang nghe sửng sốt.

Lúc này Lam Tử Thất mới nhận ra Thẩm Minh Triết vẫn còn ở đó, nhất thời cảm thấy hơi buồn bã, mà Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc, anh vậy mà lại thật sự bị một đứa nhóc mắng?

Tuy nhiên, đến lúc này anh mới nhận ra, tại sao Thẩm Minh Triết lại ở đây? Hơn nữa còn rất lo lắng như vậy?

Đúng lúc anh đang nghi ngờ không giải thích được thì bác sĩ mở cửa phòng mổ bước ra ngoài.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

Diệp Ân Tuấn bước nhanh về phía trước, tâm trạng lo lắng khiến bác sĩ hơi mất tự nhiên.

“Tổng giám đốc Diệp, chúng tôi không biết cô Thẩm có dấu hiệu dị ứng thuốc nên đã bỏ qua chuyện này, may mà phát hiện kịp thời. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng cơ thể cô ấy rất yếu, cần phải nghỉ dưỡng thêm, trước mắt vẫn chưa tỉnh lại được. Chỉ có điều chuyện thuốc men sau này … ”

“Tìm các loại thuốc khác thay thế cephalosporin mà cô ấy có thể dung nạp được, bất kể đắt thế nào đều không sao, miễn là cô ấy có thể khỏi bệnh.”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua tia đau khổ.

“Được rồi!”

Thẩm Hạ Lan lại bị đẩy trở lại phòng bệnh.

Diệp Ân Tuấn muốn bước lên để kiểm tra, nhưng đã bị Lam Tử Thất ngăn lại, mà Thẩm Minh Triết theo lẽ đương nhiên cũng bước tới, đứng trước giường của Thẩm Hạ Lan, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ đừng ngủ nữa, mẹ mau tỉnh lại được không? Minh Triết rất sợ. ”

Lam Tử Thất vừa muốn đuổi Diệp Ân Tuấn ra ngoài thì nghe thấy Thẩm Minh Triết nói vậy mà Diệp Ân Tuấn đang sững người.

Anh cảm thấy rằng sau khi sống gần ba mươi năm, bộ não của mình có thể vẫn không đủ dùng.

Vừa rồi tên nhóc thối này gọi là Thẩm Hạ Lan là gì?

Mẹ?

Cậu nhóc thực sự là con trai của Thẩm Hạ Lan sao?

“Tên nhóc thối, vừa rồi cháu gọi cô ấy là gì?”

Diệp Ân Tuấn bước nhanh về phía trước, Lam Tử Thất muốn ngăn lại, nhưng Diệp Ân Tuấn đã đẩy ra.

Anh căng thẳng nhìn Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết, Thẩm Hạ Lan, đều là họ Thẩm!

Bây giờ nhìn kỹ lại, các nét trên khuôn mặt của Thẩm Minh Triết quả thật có vài phần giống Thẩm Hạ Lan trong tưởng tượng, nhưng chỉ vì là giống với Thẩm Hạ Lan trước đây mà không giống với Thẩm Hạ Lan hiện tại nên anh đã không thể kết nối lại với nhau.

Nếu Thẩm Minh Triết thực sự là con trai của Thẩm Hạ Lan và bây giờ cậu ta đã bốn tuổi, vậy thì liệu cậu ta có phải là con ruột của anh không?

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên kích động.

“Tên nhóc thối, nói cho chú biết, cháu vừa gọi cô ấy là gì?”

Diệp Ân Tuấn không nhận thấy rằng giọng nói của mình đang run rẩy.

Thẩm Minh Triết dường như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn, trong mắt cậu chỉ có Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ không được chơi xấu đâu. Mẹ đã nói đợi khi công việc ổn định sẽ đưa con khu vui chơi chơi mà. Bây giờ mẹ cứ nằm đây là sao chứ?”

Thẩm Minh Triết nhìn thẳng Thẩm Hạ Lan, trong mắt trào ra mấy giọt tinh thể lóng lánh, nhưng cố chấp không để rơi xuống.

Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên thắt lại.

“Diệp Ân Tuấn, anh đủ chưa vậy? Anh ra ngoài đi! Đừng làm phiền Lisa nhà chúng tôi nghỉ ngơi!”

Lam Tử Thất sợ hãi, sợ Diệp Ân Tuấn sẽ điều tra ra chuyện gì, cô không biết Thẩm Hạ Lan mang Thẩm Minh Triết quay về để định làm gì, nhưng liệu để cho Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Minh Triết là con trai của anh ta sớm như vậy không có phá vỡ kế hoạch của Thẩm Hạ Lan hay không?

Bản thân Lam Tử Thất cũng rất căng thẳng trước việc Thẩm Minh Triết đột ngột xuất hiện, vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy biến động mà anh nhận được hôm nay hơi lớn.

Tống Đình vội vã đến bệnh viện sau khi đưa Diệp Tranh trở về, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Ân Tuấn mới hơi lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, anh không sao chứ? Lẽ nào Lisa không phải là nhà thiết kế …”

“Đừng nói nhảm.”

Diệp Ân Tuấn ngồi trên băng ghế dài trên hành lang trừng mắt nhìn anh ta.

“Tống Đình, anh đi tra một chút các chén, bát, đũa mà Thẩm Minh Triết sử dụng nhà trẻ. Tốt nhất là tìm tóc hoặc nước bọt của cậu ấy. Tôi muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con!”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến đầu óc nhà sư trượng nhị Tống Đình mờ mịt.

“Tổng giám đốc Diệp, Thẩm Minh Triết là ai?”

“Có thể là con trai của tôi!”

Diệp Ân Tuấn vừa nói ra điều này, Tống Đình ngay lập tức bị sốc.

Không phải là Tổng giám đốc Diệp mất trí rồi chứ?

Nhưng anh ta không dám nói như vậy, hơi rối rắm nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Tổng giám đốc Diệp, công ty bây giờ đang rối ren. Nếu nhà thiết kế Lisa không có chuyện gì, anh trở về công ty quán xuyến mọi việc được không?”

“Tôi không đi đâu cả, chỉ ở đây thôi! Nếu công ty không có tôi mà đã sụp đổ. Vậy tôi bỏ nhiều tiền ra vậy cho mấy người ăn cơm đều là lãng phí sao?”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn chặn đứng khiến Tống Đình không thể nói thêm được gì.

“Đúng rồi, Tổng giám đốc Diệp, Tổng giám đốc Đường, Đường Trình Siêu bên Mỹ vốn đã mua xong vé đến thăm nhà thiết kế Lisa nhưng lại tạm thời nói rằng trong nhà có người bị bệnh nặng nên anh ấy không thể đến được. Nhưng lại bảo thư ký nói với chúng ta nếu nhà thiết kế Lisa xảy ra bất cứ chuyện gì ở chỗ chúng ta thì anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua! ”

Tống Đình cũng vừa mới biết chuyện này, anh ấy rất ghét giọng điệu của Đường Trình Siêu, nhưng tầm ảnh hưởng của nhà họ Đường ở Mỹ cũng không nên coi thường.

Diệp Ân Tuấn hơi nheo mắt lại, anh vẫy tay bảo Tống Đình rời đi.

Đầu óc anh bây giờ lộn xộn như nồi cháo, từ trước đến nay chưa bao giờ hỗn loạn như vậy.

Anh nhớ lại bản báo cáo kết quả thử thai cách đây 5 năm, nhớ đến sự vất vả của Thẩm Hạ Lan đi khắp nơi cầu xin một đứa con sau khi kết hôn được ba năm.

Thực ra, khi biết Thẩm Hạ Lan mang thai đứa con của mình, anh rất vui và hạnh phúc, nhưng anh đã quen với việc dùng thái độ lạnh lùng đối xử với Thẩm Hạ Lan. Anh không biết mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với Thẩm Hạ Lan sau khi chạy trốn khỏi sự lạnh lùng.

Vì đứa trẻ này, anh thậm chí còn điều chỉnh cổ phần của công ty, nghĩ rằng ngay khi đứa trẻ được sinh ra, dù là nam hay nữ, anh đều sẽ tặng nó cổ phần của mình như một món quà cho đứa bé sơ sinh.

Nhưng Sở Anh Lạc cũng mang thai, đứa con trong bụng cô ta cũng là máu mủ ruột thịt của nhà họ Diệp. Anh hiểu rõ hơn ai hết ân oán giữa Sở Anh Lạc và Thẩm Hạ Lan, nói là sợ Thẩm Hạ Lan sẽ làm hại đứa con trong bụng của Sở Anh Lạc nhưng thực ra là anh sợ Thẩm Hạ Lan sẽ gặp tai nạn gì đó vì thế nên mới bảo người đưa cô ra nước ngoài.

Ở nước ngoài anh cũng có biệt thự, thậm chí anh còn gọi điện cho quản gia ở đó, bảo họ chuẩn bị thật tốt căn phòng tốt nhất, mời chuyên gia dinh dưỡng và y tá đặc biệt giỏi nhất đi cùng Thẩm Hạ Lan trong suốt quá trình sinh nở.

Nhưng ai có thể ngờ rằng một trận hỏa hoạn lớn sẽ thiêu rụi mọi thứ.

Anh mất vợ, mất con, nhà của anh cũng không còn nữa…

Ở ngước ngoài đó anh còn bố trí một phòng dành cho em bé, trong phòng ngủ vẫn còn vé máy bay để anh đi nước ngoài cùng Thẩm Hạ Lan vài ngày nữa, nhưng mọi thứ đều chìm trong đống lửa.

Anh vốn tưởng rằng bản thân mình kiếp này cứ như vậy trôi qua trong hối hận cùng phiền toái, số phận là phải cô đơn một mình trôi qua cả cuộc đời, thật không ngờ năm năm sau Thẩm Hạ Lan lại trở về.

Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi, giọng nói cũng thay đổi, với một khuôn mặt mới mà anh không hề quen biết xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh vẫn chắc chắn rằng Lisa là Thẩm Hạ Lan, là Thẩm Hạ Lan vợ của anh!

Anh cảm thấy Thượng đế vẫn còn thương xót anh, vẫn cho anh một cơ hội khác, vì vậy lần này bất kể thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhưng anh thật không ngờ rằng cô sẽ trở về cùng một đứa trẻ.

Thẩm Minh Triết này bằng tuổi con trai anh, nếu Thẩm Hạ Lan là vợ anh vậy thì Thẩm Minh Triết liệu có phải là con của họ không?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Diệp Ân Tuấn trở nên kích động đến mức không thể kìm nén được.

Anh đan chặt hai tay vào nhau, hận không thể biết kết quả ngay bây giờ, nhưng anh sợ mình sẽ làm Thẩm Minh Triết sợ hãi.

Lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, anh chưa bao giờ thấy khó chịu như vậy, càng chưa bao giờ hoảng loạn đến thế, nhưng lại mang theo sự ngây ngất và hưng phấn không thể kìm nén được, là cảm giác vui sướng không gì có thể mang lại như việc ký được hợp đồng hàng tỷ.

Nhưng anh lại sợ, ngộ nhỡ không phải thì sao? Loại mất mát đó liệu có thể chịu đựng được không?

Giống như khoảnh khắc mất đi Thẩm Hạ Lan năm năm trước, anh cũng suýt chút nữa đã đi theo, chỉ lúc đó anh mới hiểu được địa vị của Thẩm Hạ Lan trong lòng mình quan trọng đến như thế nào, may mà ông trời lại cho anh một cơ hội nữa.

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn thăng trầm, anh ngồi trên băng ghế dài không biết phải làm gì.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm Minh Triết với dáng người nhỏ nhắn bước ra ngoài, sau đó đi thẳng đến chỗ Diệp Ân Tuấn ngồi xuống.

Đọc truyện chữ Full