DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 36

Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 36: CÓ PHẢI TRƯỚC KIA CHÚNG TA QUEN NHAU KHÔNG?

“Cục cưng, xin lỗi con, mẹ để con lo lắng rồi.”

Thẩm Hạ Lan nắm chặt bàn tay của Thẩm Minh Triết, đáy mắt đầy vẻ áy náy.

Diệp Ân Tuấn đứng ở cạnh nghe thấy Thẩm Hạ Lan gọi Thẩm Minh Triết là cục cưng, trong lòng anh có một cảm giác nói không nên lời, muốn xác nhận gì đó, trong tình huống thế này rốt cuộc vẫn không lên tiếng dò hỏi.

Thẩm Minh Triết gục trong lòng Thẩm Hạ Lan run rẩy xiết bao, cuối cùng cũng có khí chất của một đứa trẻ bốn tuổi nên có. Bác sĩ và điều dưỡng đứng bên cạnh không dám làm phiền, gương mặt bất lực nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn hắng giọng một tiếng nói: “Nhóc con, mẹ của cháu vừa tỉnh, để bác sĩ kiểm tra cho mẹ một lát được không?”

Thẩm Minh Triết hơi chau mày, nhưng vẫn nghe lời lùi sang bên cạnh, Diệp Ân Tuấn vô thức nắm lấy tay cậu. Cậu muốn vùng ra, nhưng lại không có sức lực lớn như thế, ngẩng đầu tức giận nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại dường như không nhìn thấy, ánh mắt luôn chăm chú nhìn bác sĩ và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng nghe thấy lời vừa rồi của Diệp Ân Tuấn, đặc biệt là ba chữ “mẹ cậu”, đôi mắt của cô vụt lên một tia sáng.

Xem ra quan hệ giữa cô và Thẩm Minh Triết đã lộ rõ rồi.

Tuy rằng chưa từng nghĩ phải giấu thân phận của Minh Triết, nhưng điều này đối với Diệp Hạ Lan mà nói vẫn hơi đột ngột quá thể. Trong kế hoạch của cô, có thể không để Thẩm Minh Triết xuất hiện thì tốt nhất không cho nhóc xuất hiện, dù sao đây cũng là việc giữa người lớn với nhau, cô không hy vọng dây dưa sang đứa trẻ, lúc bất lực thì Minh Triết cứ đòi đi theo.

Hiện tại Diệp Ân Tuấn đã biết chuyện cô có con rồi, sự hoài nghi đối với cô nhất định cũng sẽ tăng lên, có thể vì vậy mà điều tra thân phận Thẩm Minh Triết không cũng trở thành một trong những vấn đề mà trước mắt Thẩm Hạ Lan phải đắn đo.

Ngộ nhỡ nếu như anh ta biết được thân phận của Thẩm Minh Triết, muốn cướp quyền nuôi Minh Triết thì phải làm sao?

Thẩm Hạ Lan nóng ruột biết bao.

Cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ không cướp đi quyền nuôi con, nhưng liếc Thẩm Minh Triết, cô nhất thời lại suy nghĩ phức tạp.

Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Thẩm Hạ Lan, phát hiện tình trạng của cô cũng được coi là ổn định, lúc này mới rời đi.

Đúng lúc đó Lam Tử Thất quay về, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở đó, sắc mặt rất không vui.

“Sao anh lại đến nữa rồi? Tổng giám đốc Diệp rảnh rỗi vậy sao?”

Đối với giọng điệu châm biếm cay nghiệt của Lam Tử Thất, Diệp Ân Tuấn tự động phớt lờ.

Anh ấn Thẩm Minh Triết vào tay Lam Tử Thất, lạnh lùng nói: “Trẻ con vẫn không nên ở trong bệnh viện quá lâu thì tốt hơn, ở đây vi khuẩn rất nhiều, đừng để lây cho nó. Còn nữa, đứa trẻ nhỏ như thế này nên đi học rồi, không phải cô là giáo viên sao? Đưa nó đến nhà trẻ đi. Ở đây có tôi rồi.”

Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất lườm Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại giống như không nhìn thấy, bước thẳng đến trước cửa sổ của Thẩm Hạ Lan, lấy bữa sáng đã được mang đến ra.

“Tôi bảo má Trương hầm canh gà, cho thêm câu kỷ, bổ huyết bổ khí, em uống chút đi.”

Vừa nói, anh vừa rót canh gà vào bát.

Thẩm Hạ Lan không rõ Diệp Ân Tuấn bây giờ đang có ý gì, hơn nữa có những việc cô cũng không muốn để Minh Triết biết quá nhiều, cho nên cô quay đầu lại cười với Lam Tử Thất nói: “Bạn thân à, Minh Triết đành nhờ cậu chăm sóc rồi. Tổng giám đốc Diệp nói không sai, Minh Triết cần phải đến trường rồi, môi trường ở đây không tốt lắm, yên tâm đi, mình không sao đâu. Nói thế nào đi nữa mình và Tổng giám đốc Diệp cũng là quan hệ hợp tác, anh ấy sẽ không bỏ mặc mình đâu. Hơn nữa nếu như mình đoán không nhầm, Tổng giám đốc Đường chắc cũng đã nhận được tin tức, sẽ qua đây rất nhanh thôi.”

“Ba nuôi lúc nào đến vậy ạ?”

Thẩm Minh Triết vừa nghe thấy Đường Trình Siêu sắp đến, đôi mắt sáng rực rỡ, dáng vẻ mong chờ đó khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng cay mắt.

Tên nhóc này lại thích Đường Trình Siêu như vậy?

Sao anh chưa từng thấy tên nhóc này đối xử với anh tốt như vậy chứ?

Diệp Ân Tuấn cũng không biết bị làm sao, bỗng nhiên buồn bực nói: “E rằng phải khiến mọi người thất vọng rồi, Tổng giám đốc Đường hiện tại có việc không đến được, bên này tôi sẽ chăm sóc chu toàn.”

“Anh nói gì cơ? Anh ấy có việc gì mà không đến được chứ?”

Thẩm Hạ Lan lập tức nóng vội hẳn lên.

Mấy năm nay, Đường Trình Siêu quả thực đối xử rất tốt với ba mẹ con họ, cho dù là hợp đồng quan trọng, Đường Trình Siêu cũng không dốc lòng như thế, người duy nhất khiến anh không thoát ra được có lẽ chính là Nghê Nghê rồi.

Lẽ nào Nghê Nghê lại xảy ra chuyện rồi?

Biểu cảm căng thẳng của Thẩm Hạ Lan vô cùng nhức nhối trong mắt của Diệp Ân Tuấn, thậm chí trong lòng còn dâng lên một ngọn lửa không tên.

Tên Đường Trình Siêu này lại quan trọng với cô ấy đến vậy sao?

Tên nhóc kia mong chờ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng mong chờ như vậy, sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng khó coi.

“Làm sao tôi biết được, thư ký của anh ấy nói trong nhà nhất thời có việc không đến được. Em có quan trọng đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế của Đường Trình Siêu, em có thể quan trọng bằng người nhà của người ta à?”

Diệp Ân Tuấn không muốn nói như vậy, nhưng bỗng nhiên lại không khống chế nổi miệng của mình.

Hàng lông mày của Thẩm Minh Triết nhíu chặt lại với nhau, bỗng nhiên hét một tiếng: “Ba nuôi tốt hơn chú nhiều, nếu như ba nuôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để mẹ bị thương! Hơn nữa chúng cháu chính là người nhà của ba nuôi! Ba nuôi từng nói, chỉ cần mẹ bằng lòng, lúc nào ba cũng có thể trở thành daddy của cháu!”

Ngọn lửa giận không tên trong lòng Diệp Ân Tuấn lại càng bùng lên.

“Làm daddy của cháu? Bản thân cháu không có daddy à? Người nào cũng có thể tùy tiện làm daddy của cháu có phải không?”

“Daddy của cháu chết rồi!”

Thẩm Minh Triết hét xong câu này, nước mắt chốc lát rơi xuống, đôi mắt tựa như sấm chớp đó của Diệp Ân Tuấn xoẹt qua một tia phẫn nộ.

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên kinh ngạc.

“Minh Triết, con…”

Cô hoàn toàn không ngờ Thẩm Minh Triết lại có thái độ như này đối với Diệp Ân Tuấn.

Như này xem ra, có phải Thẩm Minh Triết biết được gì đó rồi không? Nếu không với tâm tính của nó không thể nào nói như vậy với Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan kinh ngạc toát đầy mồ hôi lạnh, lúc còn muốn nói gì nữa, Thẩm Minh Triết đẩy Lam Tử Thất ra, chạy ra ngoài giống như phát điên vậy.

“Minh Triết!”

Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, đáng tiếc lực bất tòng tâm, suýt nữa ngã xuống khỏi giường, cũng may Diệp Ân Tuấn đỡ một tay.

Lam Tử Thất uất ức lườm Diệp Ân Tuấn, nói: “Tổng giám đốc Diệp vẫn đúng là có khí thế lớn, đến một đứa trẻ cũng có thể bắt nạt là chuyện dễ hiểu!”

Nói xong cô quay người đuổi theo Thẩm Minh Triết.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn lúc này giống như đánh đổ một bình ngũ vị, không biết nên hình dung thế nào mới đúng, đặc biệt là vừa rồi khi Thẩm Minh Triết nói daddy của nó chết rồi, anh lại buồn bực khó chịu.

Nếu như nó thật sự là con của mình…

Diệp Ân Tuấn thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý nói như vậy đâu, tôi…”

Diệp Ân Tuấn rất ít khi xin lỗi người khác, nhưng mấy ngày nay dường như nói hai lần với Thẩm Hạ Lan rồi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, từ từ bình tĩnh lại.

“Không liên quan đến anh, daddy của nó quả thực đã chết rồi.”

Lời nói lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan giống như một mũi dao găm sắc nhọn đâm vào trái tim Diệp Ân Tuấn.

“Chết sao? Sao lại chết thế?”

Anh không muốn hỏi, nhưng lại không làm chủ được bản thân.

Nếu như cô thật sự là vợ của mình, vậy thì anh nhất định phải biết được 5 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan lại không muốn nói, nên nhắm mắt lại.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi. Anh không còn việc gì nữa thì về đi, tìm giúp tôi một điều dưỡng qua đây là được rồi. Bây giờ tôi đã thế này, chắc không đi làm được.”

“Không sao, em thuộc về kiểu bị thương công việc, tôi sẽ đích thân chăm sóc em.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì ngồi xuống cạnh giường Thẩm Hạ Lan.

“Em muốn nghỉ ngơi cũng được, uống hết bát canh này trước, bồi bổ cơ thể. Cho dù em có ý kiến và bất mãn với tôi, thì cũng không thể giận dỗi cơ thể phải không?”

Nói xong, anh đưa bát canh gà đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Mùi thơm nồng đượm thổi đến, nhưng lại khiến dạ dày của Thẩm Hạ Lan buồn nôn, không chịu được nôn khan ra.

“Sao thế?”

Diệp Ân Tuấn vội vàng vỗ vào lưng cô, đáy mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ và lo lắng.

Thẩm Hạ Lan bịt mũi bảo anh mang đi.

Tuy rằng Diệp Ân Tuấn không hiểu vì sao, nhưng vẫn làm theo.

Sau khi mùi hương của canh gà tiêu tán bớt, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng không thể nhìn cô để bụng đói, chỉ đành đến nhà ăn mua ít cháo mang về.

Thẩm Hạ Lan tưởng là Diệp Ân Tuấn đi rồi, đang muốn gọi video với Đường Trình Siêu hỏi thăm việc của Thẩm Nghê Nghê, không ngờ Diệp Ân Tuấn lại quay về rồi.

Cô vội vàng khóa điện thoại lại để sang bên cạnh.

Diệp Ân Tuấn liếc mắt nhìn, cũng chẳng hỏi gì, đưa cháo cho Thẩm Hạ Lan.

“Ăn nhiều một chút, em chảy máu quá nhiều, chân phải gãy xương, cần phải hồi phục thể lực chút mới được.”

Lần này Thẩm Hạ Lan không từ chối, nhận bát cháo ăn một hơi.

“Tổng giám đốc Diệp, bây giờ anh có thể đi được rồi chứ? Tôi hy vọng có thời gian và không gian nghỉ ngơi riêng, cảm ơn anh.”

Dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn là kiểu đuổi người ra ngoài ngàn dặm.

Diệp Ân Tuấn để đũa bát lên trên bàn, nhấc mông ngồi lên giường của Thẩm Hạ Lan, hơi ngả người về phía trước, ánh mắt nhìn như sắp có tiếp xúc thân mật với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày, sự ghét bỏ thoáng hiện trong đáy mắt. Cô vội đưa cánh tay ngăn cản Diệp Ân Tuấn.

“Tổng giám đốc Diệp, anh muốn làm gì vậy?”

“Hình như em rất ghét tôi, có phải trước kia chúng ta quen nhau không?”

Hơi thở trên người Diệp Ân Tuấn phảng phất ngay trước mặt.

Anh vẫn vô cùng lôi cuốn như thế, đáng tiếc cô đã chẳng còn là Thẩm Hạ Lan của năm đó nữa.

“Tổng giám đốc Diệp nói đùa rồi, làm sao tôi có thể quen biết với Tổng giám đốc Diệp chứ.”

Thẩm Hạ Lan rất muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nhưng Diệp Ân Tuấn lại giống như cố ý vậy, cô đẩy một phân, anh càng tiến lên một phân, khoảng cách của hai người cuối cùng vẫn giữ nguyên trong khoảng mười phân.

“Vậy sao? Nếu như trước đây không quen biết tôi, vậy ánh mắt hận thù và ác ý của em đối với tôi từ đâu mà ra? Đừng nói với tôi là em không có, tôi chưa có mù.”

Diệp Ân Tuấn điềm tĩnh nói, giữa hai hàng lông mày còn mang ý thăm dò.

Thẩm Hạ Lan càng nhíu chặt mày hơn.

Người đàn ông năm năm không gặp, sao lại không phải dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc đầu? Từ lúc nào anh lại gần gũi với người phụ nữ xa lạ thế này?

“Tổng giám đốc Diệp chắc chưa quên, tôi vừa đến quý công ty đã bị bạn gái anh làm nhục một trận trước mặt mọi người, sau đó Tổng giám đốc Diệp lại đích thân đến cửa suýt nữa lột quần áo của tôi, đến nay càng bởi vì Tổng giám đốc Diệp, mà tôi nằm trên giường bệnh không động đậy được, Tổng giám đốc Diệp cảm thấy tôi không nên có ý hận với anh?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngẩng đầu, không chút che giấu cảm xúc trong đáy mắt, ý hận bao nhiêu năm nay phút chốc tràn đầy đôi mắt, bao nhiêu tia máu đỏ vằn đáng sợ.

Diệp Ân Tuấn lại không hề động đậy.

Anh bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của Thẩm Hạ Lan, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô, khiến hô hấp của cô gấp gáp hẳn lên.

“Anh muốn làm gì vậy? Diệp Ân Tuấn, tôi cảnh cáo anh, ở đây là bệnh viện đấy!”

Âm thanh của Thẩm Hạ Lan run rẩy, cơ thể càng chống chọi quyết liệt.

Người đàn ông khiến cô hận đến thấu xương, bây giờ sự động chạm của anh chỉ càng khiến cô cảm thấy ghê tởm!

Nhưng vào ngay lúc này, Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên hạ thấp đầu xuống.

Đọc truyện chữ Full