DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1013: Sẽ không cản trở hai người


“Cô Út, chú, tiễn cháu đến đây thôi ạ.

Cháu lái xe đi đây, mọi người mau vào nhà đi.” Bà Phan liền bảo: “Liễu Nhi, trên đường v3ề nhớ hết sức cẩn thận, đến nhà thì báo tin bình an cho cô.” Ông Phan vẫy tay, nói: “Cháu lái xe chậm thôi.” Dương Liễu Nhi kiên nhẫn 5gật đầu, đáp: “Vâng, cháu biết rồi.

Khả Vận, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé! Em mau đưa ba mẹ về nhà đi.” Cuối cùng, ông6 bà Phan dõi mắt nhìn Dương Liễu Nhi rời đi cho đến khi chiếc xe của cô ta biến mất trong biển tuyết mênh mông.

Đã lâu rồi ông8 Phan chưa vui vẻ thế này.

Có ai lại không muốn công thành danh toại, không muốn trở thành niềm kiêu hãnh trong mắt người nhà, là đối tượng được hâm mộ trong mắt người khác? Phan Khả Vân nghĩ thầm: Dương Liễu Nhi vạch ra kế hoạch lớn như vậy để báo thù Lâm Du, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng không có chuyện gì sao? Xưa nay Dương Liễu Nhi làm việc thận trọng, bên trên lại có người che chở, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.

Thế là Phan Khả Vận ôm tâm lý may mắn, trở lại đảm nhiệm chức vụ ban đầu.

Lúc cầm tập tài liệu lên, cô ta mới biết bữa tiệc theo lời Dương Liễu Nhi nói là buổi tiệc rượu tư nhân cao cấp và tinh tế, cũng là bữa tiệc gây quỹ từ thiện.

Tuy nhiên, điều khiến cô ta nghi ngờ là địa điểm được chọn lại là rạp chiếu phim chứ không phải là khách sạn cao cấp.

Phan Khả Vận còn đang nghi hoặc thì Dương Liễu Nhi gọi điện thoại tới: “Alo, Khả Vân, em đọc chi tiết tài liệu chưa?” “Em đọc rồi.” “Chín mươi phần trăm khách mời trong danh sách của bữa tiệc lần này đã xác nhận sẽ tham dự.

Dù đang đứng trong tuyết, ông cũng cảm thấy phấn khởi đến mức sục sôi bầu nhiệt huyết, ngay cả vừa 5đi bộ vừa nói chuyện cũng rất hăng hái: “Ôi, tôi đã nói cháu gái lớn của tôi sẽ không thấy chết mà không cứu mà.

Lần này tốt rồi, nhà họ Phan ta hắn là có thể ngẩng mặt lên được rồi.”

Ông Phan kiên trì khuyên bảo con gái mình: “Khả Vận, trên thương trường có không ít người vì lợi ích mà mỗi người đi một ngả.

Trước đây con với chị họ có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường.

Có điều, bây giờ nhìn thái độ của chị họ con thì chắc hẳn nó thật sự không thể thiếu con được nữa rồi.

Dù sao nó cũng không phải là một thương nhân thật sự.

Nếu nó đã có thể để xuất biện pháp ký hợp đồng tốt như vậy cũng hay, đều tốt với cả con và nó.” Thấy khuôn mặt ảm đạm trong nhiều ngày qua của ba mình cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ, Phan Khả Vận thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay, ba người họ đều ở lì trong nhà, áp suất thấp trong nhà đã khiến cô ta sắp không thể thở nổi.

Vẻ muốn nói lại thôi của ông Phan càng khiến cô ta thấp thỏm hơn.

Nói cho cùng, cô ta cũng là người coi trọng lợi ích.

Nếu không có gì bất ngờ thì những người còn lại cũng sẽ đến.

Em xem trước rồi ghi nhớ diện mạo và thân phận của bọn họ.

Đến lúc đó chị sẽ giới thiệu từng người cho em.

Có rất nhiều người, em đừng nhầm lẫn đấy.”

“Em biết rồi.” “Họ đều là người quen của chị, lần này chị giới thiệu cả cho em, xem như không giữ lại gì hết nhé!” “Cảm ơn chị họ.” “Tiệm áo cưới hiện giờ thế nào rồi?” “Tiệm đã khôi phục được bảy phần của lúc trước.

Em đã kéo về hơn một nửa đơn đặt hàng bị hủy, chỉ có thể làm từ từ thôi.

Dù sao, để lấy lại danh tiếng của Mina cũng cần phải có thời gian.” “Ừ, em làm việc là chị yên tâm rồi.

Hợp đồng làm người phát ngôn của Lâm Tiêu và Lam Phi Nhi sắp đến hạn rồi, em đã ngắm được ứng viên nào chưa?” “Người thích hợp nhất là Phương Tiểu Hi, cô ấy có sức hút, có danh tiếng, có thực lực.

Quan trọng nhất là nghe nói cô ấy và Cố Nam Hách sẽ kết hôn vào cuối năm nay.

Có điều hôn lễ của họ từ chối tất cả các nhà tài trợ, e rằng cô ấy sẽ không nhận làm người đại diện cho chúng ta.” “Còn ứng viên nào khác không?” “Còn vài cô ngôi sao nhỏ không nổi tiếng bằng Phương Tiểu Hi, nhưng vẫn có thể tạo sức hút trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên chắc chắn là không có tác dụng quá lớn đối với việc lấy lại danh tiếng cho Áo cưới Mina.

Tốt nhất vẫn là Phương Tiểu Hi.” “Chị biết rồi, chị sẽ lo bên Phương Tiểu Hi.

Trước tiên em giúp chị tổ chức xong bữa tiệc này rồi nói tiếp.

Đây không chỉ là buổi tiệc gây quỹ từ thiện mà còn có thể lôi kéo nhà đầu tư cho Áo cưới Mina.” “Vâng, em sẽ cố hết sức.” Sau khi cúp máy, Phan Khả Vận đọc kĩ danh sách trong tư liệu.

Người nào người nấy đều là nhân vật lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Xem ra Dương Liễu Nhi thật sự rất tin tưởng cô ta, vậy cô ta cũng không thể phụ lòng tin của chị họ mình được.

Còn ở đầu bên kia, Dương Liễu Nhi vừa cúp điện thoại liền mắng to: “Mở miệng là Phương Tiểu Hi, dã tâm của mày cũng không nhỏ! Mới có quy mô hai cửa tiệm mà đã muốn mời ngôi sao nổi hàng đầu làm người đại diện! Đầu óc bị điện hay bị úng nước vậy?”

Cuối cùng Lý Bất Ngữ cũng nên đối với Thẩm Tự An như mong ước.

Còn Thẩm Tự An cũng trở thành khách quen của Thành Để Hôm đó trời quang, ráng chiều vàng ươm, lá cây ngân hạnh trong sân vàng ruộm, đẹp không tả xiết.

Lâm Thiển nhìn đồng hồ, Cố Thành Kiêu đã sắp về nhà.

Cô bèn hắng giọng, gọi to, “Bất Ngữ, ra đây đi.” Khoảng ba đến năm giây sau, Lý Bất Ngữ xuất hiện: “Chị dâu, có chuyện gì sao?” “Không có việc gì thì không thể gọi em à?” “Có thể, có thể” Lâm Thiển kéo cánh tay Lý Bất Ngữ, thân thiết nói: “Em qua đây! Sao em cứ nấp trong bóng tối mãi thế? Đã nói với em rồi, muốn đi theo thì cứ đường hoàng mà đi theo.

Huống hồ bây giờ chúng ta đang ở nhà, em còn trốn làm gì?” Lý Bất Ngữ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chị dâu, chị đừng để ý đến em.

Là một vệ sĩ thì phải có sự tự giác của một vệ sĩ.” “Đâu ra nhiều thứ phải để ý vậy?”

“Đương nhiên là có rồi, hổ dữ dù giỏi cỡ nào, nếu cứ nhốt mình trong lồng thì cũng mất đi bản tính hoang dã.”

“...

Được rồi, tùy em.

Nhưng bây giờ em phải nghe lời chị.

Hôm nay đến đây thôi, em tan làm đi.” “Em luôn sẵn sàng 24/24, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không nghỉ.

Đây là chức trách của một...” Lâm Thiển mỉm cười lắc đầu, lập tức cắt ngang lời cô: “Bất Ngữ à Bất Ngữ, vậy trong từ điển vệ sĩ của em, có nói phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân không?” “À, có.

Trong tình huống không làm trái pháp luật và đạo đức thì nên nghe theo.

Chị dâu, rốt cuộc chị muốn em làm gì? Đi mua giúp chị thứ gì sao?” Bấy giờ, bên ngoài sân vang lên tiếng động cơ ô tô, xe Cố Thành Kiêu vững vàng chạy vào.

Cùng với ánh tà dương màu vàng kim ấm áp, cả chiếc xe của anh tỏa sáng, oai phong và khí phách.

Lâm Thiển hất cằm về phía cửa, cười hì hì: “Chị không muốn em mua cái gì cả, chỉ muốn em tan làm thôi.

Này, Đội trưởng Thẩm tới rồi kìa.” Lý Bất Ngữ xấu hổ cắn môi, đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Chị dâu, chị...

chị...

em...” “Ôi trời, đừng xấu hổ mà.

Hai người đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết.

Nếu ở xa thì đành chịu, chứ gần như vậy mà không gặp nhau được chẳng phải giày vò lắm sao? Yên tâm đi, chị và lão Đại của em là người thấu tình đạt lý, sẽ không cản trở việc hai người giao lưu tình cảm đâu.” “...” Lý Bất Ngữ xấu hổ kinh khủng, thậm chí còn không dám liếc nhìn ra cửa.

Xe dừng lại, Cố Thành Kiêu bước xuống, về cùng anh còn có Thẩm Tự An, Hoàng hôn chiếu xuống làm chiếc bóng của hai người dài vô cùng.

Lâm Thiển nhìn họ.

Ánh chiều tà rọi nghiêng phía sau lưng khiến họ như thể mang theo vầng hào quang.

Hai người đều cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cùng với khí chất chính trực mạnh mẽ còn bắt mắt hơn cả siêu mẫu.

Lâm Thiển vui vẻ chạy tới, nũng nịu gọi: “Ông xã, anh đã về rồi!”

Đọc truyện chữ Full