DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1027: Thành để bị bao v y


Diệp Thiến Như nhíu mày, hỏi lại: “Ở ngoài cửa nhà chúng ta sao?” “Đúng vậy, là nhằm vào Thành Để” Quản gia Niên nhìn cậu chủ, lại nhìn cô 3chủ, không dám nói nhiều.

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng hô vang đồng loạt: “Lâm Thiển ra đây, giết người đền mạng5! Lâm Thiển ra đây, giết người đền mạng! Lâm Thiển ra đây, giết người đền mạng...” Tiếng la hét cùng với khí thể và cảnh tượng này đã thu 6hút sự chú ý của người dân sống gần đó.

Đừng nói là người bên trong Thành Để, ngay cả Lâm Húc ở cách một con phố cũng nghe rõ mồn 8một.

Nếu nói đến chịu trách nhiệm thì người chịu trách nhiệm không chỉ có một mình Lâm Thiển mà còn có Vương Trạch Vũ và Hoa Tiểu 5Chi.

Trách nhiệm của Vương Trạch Vũ là lớn nhất, nhưng bọn người này lại một mực đến Thành Để náo loạn mà không đến rạp chiếu phim là nơi đông đúc náo nhiệt hơn.

Tại sao?

Cố Thành Kiêu nhìn từ trên cao xuống, thấy Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đang giận dữ đứng trong đám đông khí thế, anh liền hiểu ra ngay.

Chu Mạn Ngọc là người biết ăn nói nhất.

Dựa vào miệng lưỡi trơn tru, bà ta có thể đổi trắng thay đen, nói chết thành sống.

Dù bà ta không chiếm được cái lý thì cũng khiến đối phương bị chỉ trích.

Cổ Thành Kiêu đi xuống lầu với sắc mặt nghiêm nghị.

Ba mẹ và vợ con anh đều đang ngồi bên bàn ăn, nhìn anh bằng vẻ mặt đầy mong đợi.

Anh nghĩ bất luận thể nào cũng phải giảm sự ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, bất luận thế nào cũng không thể khiến ba mẹ và vợ con anh thấy hổ thẹn được.

Anh vốn không thèm để ý đến loại tiểu nhân như Chu Mạn Ngọc, nhưng người ta đã làm ầm tới tận cửa nhà anh, anh không thể tránh mặt được.

Nam Nam kéo tay mẹ, khẽ hỏi: “Mẹ, chuyện gì vậy? Con sợ.” Bắc Bắc lập tức tiếp thêm can đảm cho em gái: “Chúng ta ở trong nhà mà em sợ gì.

Mẹ, bọn họ tới tìm mẹ ạ?” Lâm Thiển khó mà mở miệng, lẽ nào nói với bọn trẻ rằng dự án do cô phụ trách xảy ra hỏa hoạn, khiến năm người chết cháy, rất nhiều người bị bỏng? Cô không nói rõ ra được, mà dù nói rõ thì bọn nhỏ cũng chưa chắc đã hiểu.

Đang lúc Lâm Thiển do dự, Nam Nam chợt nói: “Nam Nam không sợ, mẹ cũng đừng sợ.

Ông nội mà nổi giận thì đến cọp cũng phải sợ, sợ gì đám người ngoài kia?” Bầu không khí nặng nề trong nhà lúc này bỗng trở nên nhẹ nhõm vui vẻ hẳn ra.

Cổ Nguyên dở khóc dở cười: “Ai nói thế?” “Bà nội nói đấy ạ.” Diệp Thiến Như: “...”

“Bà nội nói ông nội mà tức giận là cọp cũng phải sợ, ba cháu mà tức giận thì chẳng khác gì núi lửa phun trào.” Diệp Thiến Như: “...” Cổ Nguyên: “...” Và Cố Thành Kiêu từng thề phải làm một người cha hiền từ: “...” Người tức giận giống núi lửa phun trào rõ ràng là ông cụ nhà anh cơ mà.

Diệp Thiến Như nở nụ cười, giải thích: “Khụ khụ khụ.

Đấy chẳng phải là lúc bạn nhỏ nghịch ngợm thì dọa chúng chút thôi sao? Tóm lại cũng phải có ai đó dọa chúng chứ, đúng không?” Nam Nam là cô bé lém lỉnh, bèn nói tiếp: “Bà nội, cháu biết bà dọa chúng cháu mà.

Bởi vì trước giờ ba cháu rất sợ mẹ cháu, ông nội cũng chưa từng nổi giận.” Lâm Thiển: “...” Đừng cỏ đẩy vấn đề lên người mẹ được không, con gái! Diệp Thiển Như thở dài: “Ông nội các cháu đã lớn tuổi nên không nổi giận được nữa, còn ba các cháu...” Diệp Thiến Như nhìn Lâm Thiển, càng thở dài hơn: “Haiz, đàn ông nhà chúng ta đều chưa tính xấu lại cho tôi, tôi còn làm gì được đây?”

Nam Nam và Bắc Bắc cái hiểu cái không.

Cổ Thành Kiều đã không chịu nổi việc ở đây tán nhảm với mọi người nữa, vội dặn dò: “Ba, hôm nay phiền ba với mẹ đưa bọn nhỏ đi học giùm bọn con, phải mượn xe riêng của ba rồi.” Cổ Nguyên điềm tĩnh gật đầu, đáp: “Ừ, ba cũng nghĩ vậy.

Đây là chuyện nhỏ, con có thể xử lý được.

Đối phó với loại người này, con cần làm gì thì cứ làm nấy, không cần nhắc tới tình cảm.” Dứt lời, Cổ Nguyên vẫn không yên tâm về Lâm Thiển, bèn nói: “Nếu như không nỡ nhẫn tâm thì hỏi ý kiến ba con đi.” Lâm Thiển có cảm giác như sực tỉnh khỏi cơn mê: “Vâng.” Trước mặt Lâm Bồi, chung quy cô cũng là con cháu, xử lý không thỏa đáng sẽ dễ bị tóm được nhược điểm, sau đó càng bị phóng đại vô hạn hơn.

Lại thêm trong có tồn tại tình thân khó dứt đối với nhà họ Lâm nên rất dễ mềm lòng.

Chị họ cô đã bị bỏng đến mức này, sao cô nhẫn tâm làm khó hai vợ chồng bác Cả cho được? Cố Nguyên không nán lại lâu, ông kéo Diệp Thiến Như và bọn nhỏ, dẫn theo tài xế cùng vệ sĩ, nhanh chóng rời khỏi Thành Để từ cửa sau.

cửa sau Thành Để nằm trên một con phố khác, cho nên người ở cổng trước không phát hiện ra được.

Lúc Cố Thành Kiều và Lâm Thiển chuẩn bị ra ngoài ứng chiến, Lâm Húc đã đến trước một bước.

Ông dẫn theo phóng viên, luật sư, đương nhiên còn kéo theo cả đám vệ sĩ.

“Ba anh nói đúng, có lẽ chuyện này để ba em xử lý sẽ ổn thỏa hơn.” “Nhưng mà...” “Trên đời này, nếu ai dám làm tổn thương em, ba em sẽ xông lên liều mạng với người đó trước cả anh.” Lâm Thiển cảm động trong lòng, nhưng vẫn rất lo lắng.

Cố Thành Kiêu vỗ nhẹ đầu cô, ôm cô vào lòng: “Không sao đâu, anh tự có chừng mực.

Ba em làm được mà, trước tiên cứ để ông làm cho hả dạ đã.

Những chuyện vợ chồng bác Cả đã làm với em, ba em chỉ tha thứ ngoài miệng nhưng vẫn luôn nén giận trong lòng, cứ để ống xả giận đi.

Đồng thời cũng để cho Chu Mạn Ngọc hiểu rằng, em là người mà bà ta không thể bắt nạt nhất.” Ngoài cửa, Lâm Húc đã có chuẩn bị trước khi đến.

Đa phần những phóng viên Chu Mạn Ngọc mời tới đều là phóng viên giải trí, sở trường là bắt bóng bắt gió, thiểu độ tin cậy.

Còn phóng viên do Lâm Húc mời đến đều là phóng viên đài truyền hình địa phương, điều họ theo đuổi là sự thật, tìm kiếm lẽ phải.

Đồng thời, Lâm Húc cũng đã báo cảnh sát.

Thấy hồi lâu mà Lâm Thiển không ra mặt, Chu Mạn Ngọc nhìn thấy Lâm Húc liền chỉ vào ông, hét lớn: “Ông ta là Lâm Húc, là ba của Lâm Thiển!” Người thân của những người bị nạn phóng ánh mắt dữ tợn về phía ba của hung thủ là Lâm Húc.

Cùng là người làm cha làm mẹ, con gái ông ta vừa có danh vừa có lợi, còn con cái bọn họ thì người chết, người bị thương.

Lâm Húc không thèm để ý đến Chu Mạn Ngọc mà nói với những thân nhân kia rằng: “Các vị, tôi tin mỗi người ở đây đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Có vấn đề gì lớn, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Mọi người tụ tập đông nghịt trước nhà người ta thế này là phạm pháp đây.” Người hăng hái nhất không ai khác ngoài Chu Mạn Ngọc: “Đúng là nói cho sướng miệng.

Con gái ông là người, con gái của chúng tôi không phải là người sao?” Hai anh em nhà họ Lâm trước đây, Lâm Bồi hết sức vẻ vang, Lâm Húc mang tiếng xấu bỏ vợ bỏ con mà đi biệt xứ.

Chu Mạn Ngọc từng cười nhạo ông rất nhiều, nhiều lần bắt nạt Hà Hầm và Lâm Thiển.

Ba mươi năm vật đổi sao dời, hôm nay Lâm Bồi ngã ngựa, con gái gặp hiểm nguy, nhưng Lâm Húc vẫn sống với tiền đồ rộng mở, ngày càng vang danh.

Trong lòng Chu Mạn Ngọc lấy làm ghen ghét đố kỵ, cực kì không vui.

Đọc truyện chữ Full