DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1033: Lâm du tìm người thân


“Bà dì này, bà còn làm ầm nữa không?” Bị đè đầu xuống đất, Chu Mạn Ngọc cũng khá biết điều, “Không làm ầm, không làm ầm nữa.” Các nhân viên 3an ninh thả lỏng bà ta ra, đồng thời nghiêm nghị cảnh cáo bà ta, “Nếu còn cãi nhau ở đây nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát đấy!” “Kh5ông cãi, không cãi nữa, tôi bảo đảm!” Chu Mạn Ngọc chống đất đứng lên, phủi bụi trên người, mím chặt môi, nhìn Lâm Thiển và Lâm Du bằng ánh6 mắt dữ tợn.


Chu Mạn Ngọc bỗng cười gằn, trong hành lang âm u này, tiếng c5ười của bà ta càng u ám, còn kéo theo vài tiếng vang, “Nếu chúng mày đã tới, tốt thôi, đúng lúc tao cũng có chuyện muốn nói với chúng mày.” Lâm Thiển: “Chuyện gì?” Chu Mạn Ngọc sửa lại cổ áo, đứng thẳng người, bước lên trước uy hiếp các cô, “Lâm Bồi bị liệt rồi, giờ như một cái xác sống.



Tao là phụ nữ, không có việc làm, không có tiền, ngay cả mặt mũi cũng không có, không gánh nổi chi tiêu khổng lồ như vậy, chúng mày, mày, đặc biệt là mày đó Lâm Thiển, có phải nên chịu trách nhiệm không?” Giọng điệu của bà ta không hề giống cầu cứu, mà giống ra lệnh hơn.



Cô có thể bỏ tiền, nhưng bỏ tiền cũng phải bỏ một cách quang minh chính đại chứ không phải lén lút trao đổi với bà ta như bây giờ.

“Nếu là do vụ cháy này thì tôi tin cảnh sát, cảnh sát nói tôi ít nhiều gì phải chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không từ chối.

Bà đòi tiền thì đòi tiền, không thể lấy trách nhiệm ra nói được.” Lâm Thiển vẫn rất lý trí, nói thẳng thắn rõ ràng, còn hợp tình hợp lý, khác với Lâm Du đã rụt rè sợ hãi trốn sau lưng cô từ lâu.

Lâm Du thật sự sợ Chu Mạn Ngọc, rất sợ bà ta.

Chu Mạn Ngọc giả vờ cao ngạo, cười nhạt, “Tao sợ quá, mày bớt lấy cảnh sát ra dọa tạo đi.”

“Vậy là bà thừa nhận mình bắt chẹt người khác?” Lâm Thiển hỏi ngược lại, Cố Thành Kiêu đang ở bệnh viện, cô không sợ bà ta.

“Bắt chẹt?” Chu Mạn Ngọc đột nhiên trở mặt, bước tới gần các cô, “Lâm Thiển, tao biết mày miệng lưỡi sắc bén, bây giờ mày vẻ vang rồi, đắc ý rồi, tao biết mày không coi tạo ra gì, nhưng Tiêu Tiêu là bị mày hại ra thế này, bác Cả của mày cũng vì việc này mà chịu cú sốc.

Mày và ba mày bắt tay nhau đấy cả nhà ba người bọn tao xuống cống Địa Ngục, vậy mà mày có thể an tâm thoải mái ở nhà làm bà chủ ăn no ngủ kĩ, sống cuộc sống sung sướng sao?” Lâm Thiển không cam lòng yêu thế, đứng thẳng người, không kiêu ngạo không tự ti, nói: “Đổi chiều khác đi, chiếu cũ mèm này không chọc giận được tôi đâu.”

Chu Mạn Ngọc thật sự tức điên, hít một hơi thật dài.

Nếu không tấn công Lâm Thiển được thì tấn công Lâm Du vậy.

Lâm Du chỉ là một quả hồng mềm, bóp mạnh một cái là xong.

“Tiểu Du...” Lâm Du run rẩy, tiếng gọi này như tiếng gọi của ác ma, đập mạnh vào thần kinh nhạy cảm của cô.

Chu Mạn Ngọc bước tới gần, nhẹ giọng hỏi: “Không phải mày rất muốn biết ba mẹ ruột của mày là ai sao?” Lâm Thiển gắng sức giữ chặt lấy Lâm Du, tiếp thêm lòng can đảm cho cô và cũng cho cô chỗ dựa.

Lâm Du gật đầu, “Mẹ có thể nói cho con biết không?” “Không thể, ha ha ha...” Tiếng vọng vang từng hồi trong hành lang, gió thổi từng cơn, nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Lâm Du, lúc này tâm trạng của Chu Mạn Ngọc mới vui hơn chút.

“Nhưng tao có thể nói cho mày biết là mày và mẹ mày đều dối trá như nhau, thấp hèn như nhau, đến cả xách dép cho tao cũng không xứng!!!” “Mẹ...” Mặt Lâm Du đỏ lên vì tức, “Rốt cuộc mẹ con là ai?”.

“Tao không nói cho mày biết đâu, trừ khi mày chịu hết tiền thuốc men của Tiêu Tiêu.” Lâm Du: “...” Lâm Thiển: “Đúng là đồ điên, chúng ta đi thôi Tiểu Du, bà ta đang cố ý khiến người khác buồn nôn, đi thôi.” “Nhưng mà...” “Bà ta sẽ không nói cho chị biết đâu, có lẽ bà ta vốn cũng không biết, chỉ đùa với chị thôi.” Nghe xong, Chu Mạn Ngọc càng cười lố hơn, “Ha ha, chuyện này mày nói sai rồi, không những tao biết ba mẹ ruột của nó, mà còn rất quen nữa kìa.

Bà ta là một con gà không biết đẻ trứng, ha ha ha, mẹ của nó là một con gà, chỉ để bán!” Lâm Thiển đã không nghe nổi nữa, đầu óc của Chu Mạn Ngọc đã không bình thường, nói thêm nữa cũng chỉ càng vô lý, thế là cô kéo Lâm Du nhanh chóng rời khỏi cầu thang.

Lâm Du còn muốn hỏi thêm vài chuyện, “Tiểu Thiển, chị...

Có thể bà ta thật sự biết mẹ chị là ai...

Tiểu Thiển...” Lâm Thiển nói chắc nịch: “Chị muốn nhận người thân thì đi giám định DNA, không cần đi xin một kẻ điên giúp đỡ.” Không phải Lâm Du không nghĩ tới chuyện nhận người thân, chẳng qua là trước đây Chu Mạn Ngọc nói rằng cô bị vứt bên cạnh thùng rác.

Vừa nghĩ đến chuyện mình là đứa trẻ bị ba mẹ ruột bỏ rơi, cô không dám nghĩ đến chuyện nhận người thân nữa.

Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi, năm đó ba mẹ đều không cần cô nữa, bây giờ cô đi nhận còn cần thiết không?

Trong thang máy, Lâm Thiển nhìn vẻ rầu rĩ và mâu thuẫn của Lâm Du, cố gắng khuyên nhủ: “Tìm trước đã, chưa chắc đã tìm được, chúng ta đi tìm bọn họ trước, xem cuộc sống hiện giờ của họ thế nào rồi chị muốn nhận thì nhận, không muốn nhận thì không nhận.” “Có thể chứ?” “Có gì mà không thể? Bây giờ chỉ còn điều gì không thể chấp nhận được sao?” “Không có.” “Không có là tốt rồi, tìm được bọn họ, biết được bọn họ dù sao cũng tốt hơn là chị tưởng tượng về bọn họ, dù sao cũng tốt hơn là để Chu Mạn Ngọc dắt mũi, đúng không?” Lâm Du như giác ngộ, gật đầu như giã tỏi, “Được, được, tìm bọn họ trước, tìm trước...” Cửa thang máy vừa mở, các cô đã gặp được Cố Thành Kiều.

Anh đi tiên Đội trưởng Trương, vừa định lên tầng trên tìm các cô thì đúng lúc gặp được.

“Nhanh vậy đã thăm xong rồi à?”

Lâm Thiển không trả lời mà hỏi ngược lại anh, “Bây giờ anh có thể giám định DNA giúp Tiểu Du tìm người thân không? Ngay và luôn bây giờ!” Mặt Cố Thành Kiêu đầy nghi hoặc, “Sao thế?” “Em hỏi anh là có thể giám định DNA ngay bây giờ được không?” “Được chứ.” Lâm Thiển kéo Lâm Du: “Đi thôi.” Cố Thành Kiêu đi tới, tò mò nhìn Lâm Du, “Sao tự nhiên muốn tìm vậy?” Lâm Du cười, tâm trạng hơi kích động, giọng nói bất an thấy rõ, “Không muốn bị Chu Mạn Ngọc làm nhục vì thân thế nữa, cũng không muốn tự ti vì thân thế nữa.” “Chu Mạn Ngọc?” Cố Thành Kiều lại nhìn sang Lâm Thiển, “Hai người gặp phải bà ta à?” Lúc này Lâm Thiển đã rất bình tĩnh, “Chuyện này quá bình thường, gặp phải thì sao, bọn em còn có thể so đo với người điên sao?” Sao anh không tin câu này vậy nhỉ?

Đọc truyện chữ Full