DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1035: Vừa nhìn là biết chị em ruột


Ông ta muốn nói chuyện nhưng không nói được.


“Chú Lâm, hôm nay tinh thần c3hú tốt quá nhỉ?” Là tiếng của cô y tá, bây giờ là thời gian kiểm tra mỗi ngày theo thông lệ.



Sau khi tỉnh lại, ông ta chỉ gặp y tá, giọng nói ngọt ngào6 của cô y tá là liều thuốc hay trấn an cảm xúc của ông ta.

Cô y tá bông đùa: “Hừ hai tiếng là chứng tỏ rất dễ chịu, cháu biết tay nghề của cháu siêu mà.” 5Lâm Bồi buồn cười, động đậy khóe miệng cứng ngắc, lại phát ra vài tiếng trong cổ họng.

Cô y tá vừa lấy máu vừa nói: “Chú Lâm, cháu lấy xong rồi, cháu ra ngoài đây, ngày mai cháu nghỉ, y tá trưởng sẽ lấy máu cho chú.

Chị ấy thô bạo, nếu tiêm chú đau thì chú khiếu nại chị ấy nhé...

Được rồi, chú mau nhìn xem, hôm nay có người tới thăm chú kia, giữ vững tinh thần nhé.” Cô y tá ngẩng đầu nói, “Cô vào đứng cạnh tôi này, đứng xa thể ông ấy không nhìn thấy cô đâu.

Chú Lâm, cháu đi đây, hôm nay cháu bận chết đi được, chậm chạp là lại bị y tá trưởng mắng, ngày kia chúng ta gặp lại nhé” Lâm Bồi chớp mắt mấy cái chào tạm biệt cô y tá.

Cô y tá là tia nắng duy nhất trong thời gian tăm tối của ông ta, mặc dù không có ý nghĩa gì nhưng cũng có thể khiến ông ta ấm áp trong chốc lát.

Ông ta đã từng có một tri kỉ áo bông khiến ông ta lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.

Lâm Bồi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa, cô y tá đi rồi, trong phòng bệnh lại trở nên im lặng như tờ.

Khoan đã, vừa rồi cô y tá gọi người nào đến gần vậy? Còn nói có người đến thăm ông ta, là ai? Lâm Bồi cứ đảo mắt, tìm kiếm người kia trong phạm vi hạn chế của mình.

Thấy Lâm Bồi thế này, Lâm Du đã rơi nước mắt từ lâu.

Lúc ông ta hôn mê, cô đã tới thăm rất nhiều lần.

Bác sĩ nói tỉ lệ hồi phục của ông ta không cao, dù còn sống thì cũng không thể nào sống cuộc sống chất lượng.

Khi đó Chu Mạn Ngọc cũng ở đó, mỗi lần cô và Lâm Thiển qua thăm ông ta là Chu Mạn Ngọc càng làm ầm lớn hơn, gây ảnh hưởng không nhỏ cho bệnh viện và các bệnh nhân.

Dần dà, các cô không tới nữa.

Vừa rồi cô hỏi thăm được từ y tá, biết được rằng đã lâu rồi Chu Mạn Ngọc không tới đây dù bệnh viện đã thông báo cho bà ta biết là Lâm Bồi đã tỉnh, nhưng bà ta vẫn không đến, chỉ nói là đừng để ông ta chết.

Bây giờ quay trở lại đánh giá mức độ điên cuồng của Chu Mạn Ngọc, Lâm Du đã có thể thấy toàn bộ mọi thứ từ góc độ của một người xem.

Cô thấy vô cùng rõ ràng là Chu Mạn Ngọc chỉ muốn mượn chuyện của Lâm Tiểu và Lâm Bồi để phát tài.

Cảnh ngộ của Lâm Tiêu và Lâm Bồi tất nhiên là đáng thương, nhưng tâm địa của Chu Mạn Ngọc càng khiến lòng người ta lạnh lẽo hơn.

Lâm Bồi đã được tuyên bố bị liệt toàn thân, Chu Mạn Ngọc chưa từng nghĩ về vấn đề của mình, cứ khẳng định là do Lâm Húc hại.

Lâm Bồi chỉ là công cụ mà bà ta dùng để đe dọa Lâm Húc mà thôi.

Nhìn Lâm Bồi bây giờ, lòng Lâm Du chua xót không thôi, không kìm được mà khẽ nghẹn ngào.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Bồi càng hít thở nặng nề hơn, ngực phập phồng thấy rõ, mắt cũng chớp liên tục.

Lâm Du bước từng bước lên phía trước, dời qua tầm nhìn của Lâm Bồi.

Lâm Bồi kích động, cứ hừ hừ.

Ông muốn phát ra tiếng nhưng ống thở làm ông không phát ra được tiếng nào, chỉ có tiếng hít thở là càng dồn dập hơn.

Đôi mắt vô tri vô giác của ông bỗng nhiên đỏ bừng, lập tức tràn đầy nước mắt.

Lâm Du cúi người, dịu dàng dỗ dành: “Ba, ba đừng kích động như thế, ba ghét con nên không muốn nhìn thấy con sao?” Lâm Bồi muốn lắc đầu nhưng ông không làm được, hơi thở cũng trở nên dài và nặng nhọc, giống như đang ngạt thở, không thể thở được.

Lâm Du thấy tâm trạng của ông hình như càng bất ổn, lại hỏi: “Vậy ba có vui khi gặp con không? Có vui không?” Lâm Bồi chớp mắt, hai hàng nước mắt chảy ra, tri kỉ áo bóng của ông cuối cùng cũng đến rồi, ông rất nhớ áo bông nhỏ của ông.

Lâm Du quỳ xuống, nâng mặt Lâm Bồi, tỉ mỉ lau nước mắt cho ông, còn dịu dàng nói: “Ba, ba đừng kích động, cảm xúc của ba không thể dâng trào, nếu ba không nghe lời, con sẽ đi ngay đấy.” Nước mắt Lâm Bồi chảy không ngừng, nhưng rất rõ ràng là ông đã kiểm soát được hơi thở của mình, không còn gấp gáp và nặng nề nữa.

“Ba, nghe lời đi, ba đừng vội như vậy, bây giờ ba đã lớn tuổi rồi, lại đang bị bệnh, càng không được kích động.

Hôm nay con tới là có một tin tốt muốn nói với ba, ba muốn nghe không?” Lâm Bồi chớp mắt.

“Chu Mạn Ngọc luôn chế giễu con là đứa trẻ bị ba mẹ ruột bỏ rơi, nói là con được nhặt từ trong đống rác, con không phục, con không muốn nhịn nữa, nên con muốn tìm ba mẹ ruột của con.” Lâm Bồi lại chớp mắt, ông rất muốn, rất muốn nói lời xin lỗi với Lâm Du, bọn họ làm tổn thương có như thế mà cô vẫn coi bọn họ là ba mẹ.

“Có Cố Thành Kiêu giúp đỡ, mọi chuyện rất thuận lợi, con đã tìm được ba mẹ ruột của con rồi.” “Ba...” Lâm Du quỳ nhích về phía trước hai bước, đưa mặt tới trước mặt Lâm Bồi để ông thấy rõ cô, “Ba, ba ruột của con chính là ba.

Theo kết quả giám định huyết thống, con là con gái ruột của ba.” Lâm Bồi trợn mắt há mồm, quên cả chớp mắt, cứ trợn tròn mắt ngẩn người như thế.

“Là thật đó, đó là kết quả ở chỗ Cổ Thành Kiều, không sai đâu.

Mẹ ruột của con tên là Diệp Hoan, ba còn nhớ bà ấy không?” Lâm Bồi từ từ nhắm mắt lại, nước mắt như vỡ đế, liên tục chảy xuống.

Dù ông mơ màng thì cũng sẽ không quên vợ cũ của mình.

“Lúc ba mẹ ly hôn, mẹ đã mang thai.

Bà ấy sinh ra con, có lẽ là không có sức nuôi nên mới bỏ con vào nhà họ Lâm.

Mặc dù con chưa từng gặp bà ấy, nhưng nghĩ đến chuyện sau đó còn cũng hiểu được bà ấy.” Lâm Bồi mở mắt rồi chớp nhanh.

Ông muốn hỏi về tình hình gần đây của Diệp Hoan.

Cha con liền tim, Lâm Du đoán được ý ông, bèn nói: “Con vẫn chưa đi tìm bà ấy, bà ấy đã ra nước ngoài hơn hai mươi năm trước rồi.

Có điều, không vội, con đến đây báo tin này cho ba trước.

Ba, con thật sự là con gái của ba đấy, có phải ba cũng vui giống con không?” Nước mắt khó khăn lắm mới ngừng chảy của Lâm Bồi lại rơi xuống lần nữa.

Đúng vậy, ông rất vui, đồng thời cũng vô cùng áy náy.

Trước kia, bạn bè thân thích đều nói ba chị em nhà họ Lâm dù là mặt mũi hay dáng dấp đều đẹp vượt trội.

Dù ngoại hình của bà chị em khác nhau nhưng vừa nhìn là biết chị em ruột, là người một nhà.

Đôi mắt Lâm Du đẫm lệ, cô nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba, ba đừng vui quá, vui hơi hơi là được rồi, vui lâu một chút.

Những ngày tháng sau này phải thật vui vẻ, con sẽ luôn ở bên ba, được không?” Lâm Bồi chớp mắt mấy cái, ngón tay bỗng run lên hai lần.

Đọc truyện chữ Full