DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1042: Cô ấy sẽ chỉ ngày càng tệ hơn


Để không bị người khác có ý nắm thóp hay sơ hở, anh đã đặc biệt báo với Cục Cảnh sát chuẩn bị một chút.

Đợt không3 khí lạnh này vẫn chưa qua, ngoài trời vẫn lạnh đến mức khó tin.

Ở hai bên đường lên hướng Bắc, tuyết đọng đến n5ỗi không tan hết được, người đi đường thở ra khói trắng.

Vừa xuống xe là Lâm Thiển và Lâm Du chạy vào bệnh viện 6ngay, Cố Thành Kiêu vừa chạy theo các cô, vừa nói, “Bây giờ Lâm Tiêu đang ở đâu?” “Ở phòng phẫu thuật, đang cấp cứu.” “Đ8ã liên lạc được với Chu Mạn Ngọc rồi à?”.

Trong lòng cô không rõ nguồn cơn, hoang mang lo sợ, chỉ biết đi tới đi lui đợi ngoài cửa.

Lâm Thiển cũng nóng ruột, thứ nhất là lo cho tình trạng của Lâm Tiêu, thứ hai là vẫn không liên lạc được với Chu Mạn Ngọc, chẳng biết bà ta đang làm gì, con gái ruột của mình đang hấp hối mà còn có tâm tư đi nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng với tình nhân.

Cố Thành Kiêu yên lặng lui sang một bên, gọi một cuộc điện thoại, “Chủ nhiệm Trần, tôi là Cố Thành Kiêu.” “Không biết bây giờ anh có rảnh không, tôi muốn làm phiền anh một chút.” “Đúng, là chuyện liên quan đến tình trạng của Lâm Tiêu.” “Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Trần.” Cúp máy, Cố Thành Kiêu liền dẫn Lâm Thiển và Lâm Du đến phòng làm việc của Chủ nhiệm Trần.

Trần Hưng Nghiệp là chủ nhiệm khoa Bỏng, dù không phải là bác sĩ chủ trị của Lâm Tiểu nhưng cũng biết rõ tình trạng của Lâm Tiêu.

Hơn nữa, trước đây anh ta là quân y, lại còn là cấp dưới của Cố Thành Kiêu.

“Gọi điện bà ta vẫn không bắt máy, không trông chờ vào bà ta được.” Ba5 người vội vàng chạy đến khu phẫu thuật.

Đã có bác sĩ chờ bọn họ ở ngoài, bác sĩ cầm một xấp giấy tờ trong tay, cũng tỏ ra rất sốt ruột.

“Bác sĩ, bác sĩ!” Lâm Du thở hổn hển, “Tôi là em gái của Lâm Tiêu, bây giờ chị ấy sao rồi?” “Cuối cùng các cô cũng đến, gọi điện cho người nhà cứ không bắt máy.

Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch hai lần trước, đây là đơn chấp thuận cấp cứu, tất cả đều cần chữ kí của người nhà.” “Tôi kí, để tôi kí.” Tay Lâm Du hơi run nhưng không hề do dự, nhanh chóng kí tất cả giấy tờ.

Bác sĩ nói: “Tình hình của bệnh nhân không khả quan, người nhà hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Lâm Du còn chưa kịp hỏi cụ thể thì bác sĩ đã quay lại phòng phẫu thuật.

Khi bị thương ở chân trong một nhiệm vụ, sau khi khỏi bệnh anh ta bèn chuyển ngành sang bệnh viện tiếp tục phục vụ cho dân.

Mấy năm qua, dù số lần gặp nhau của bọn họ cực ít, cả hai đều lặng lẽ nỗ lực trong ngành nghề của mình nhưng trong lòng họ đều luôn lo lắng cho nhau, lúc nào cũng quan tâm đến nhau.

Lần cuối hai người họ gặp nhau là lúc Cố Thành Kiêu “khải tử hoàn sinh” vẻ vang trở về.

Cố Thành Kiêu đến bệnh viện khám sức khỏe, sau khi biết được, Trần Hưng Nghiệp đã vội vàng chạy tới gặp anh.

Năm đó, khi Trần Hưng Nghiệp chuyên ngành, Cố Thành Kiêu đã cực lực đề cử, đánh giá anh ta rất cao.

Vậy nên tìm Chủ nhiệm Trần là tìm đúng người.

Ba người vẫn chưa tới phòng làm việc thì Trần Hưng Nghiệp đã ra đón.

Anh ta trịnh trọng chào theo nghi thức quân đội với Cố Thành Kiêu, “Cố lão Đại, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Anh vẫn trẻ và đẹp trai như xưa, còn tôi thì bạc đầu rồi.” Cố Thành Kiêu cũng chào lại anh ta theo nghi thức quân đội, sau đó hai người ôm nhau.

Cố Thành Kiêu nói đùa: “Nói về số lượng tóc bạc thì tôi phải gọi anh là lão Đại mới đúng.” Trần Hưng Nghiệp sững sờ, ông thần mặt đen này mà cũng biết nói đùa ư?! Anh ta lập tức mỉm cười, nghĩ chắc là nhờ công lao to lớn của bà Cố bên cạnh rồi.

“Vị này là chị dâu đúng không?” Lâm Thiển vừa mừng vừa lo, vội khom lưng cúi đầu, “Không dám, không dám.” “Chào chị dâu, tôi tên là Trần Hưng Nghiệp, trước đây từng là lính quèn dưới trướng lão Đại, ngưỡng mộ đại danh của cô đã lâu.” Lâm Thiển càng ngại ngùng hơn, vị bác sĩ trước mặt tóc đã hoa râm, tóc trắng còn nhiều hơn tóc đen, thể mà lại gọi cô là “chị dâu”, còn nói “ngưỡng mộ đại danh đã lâu”, thật sự là cô không chịu đựng nổi, “Gọi tôi là Lâm Thiển được rồi.” Cố Thành Kiêu cười, vỗ vai Trần Hưng Nghiệp rồi quay sang nói với Lâm Thiển: “Anh ấy còn trẻ đã bạc đầu, lúc anh mới quen anh ấy hồi hai mươi tuổi, anh ấy đã vậy rồi, thật ra anh ấy còn ít hơn anh một tuổi, gọi em là chị dâu cũng phải.” Lâm Thiển cười ngây ngô một hồi.

Cố Thành Kiêu lại giới thiệu, “Đây là Lâm Du, con gái út của Lâm Bồi, em gái của Lâm Tiêu, cũng là vợ của anh cả tôi và là chị cả của tôi.” Trần Hưng Nghiệp nhận ra Lâm Du.

Lâm Du thường đến thăm Lâm Tiêu, anh ta đã từng gặp mấy lần, chỉ là anh ta không ngờ Lâm Du còn là vợ của Cố Đông Quân.

“Bà Cổ, hân hạnh được gặp...

Mời ngồi.

Tôi biết mọi người lo lắng cho chuyện của Lâm Tiêu, đúng lúc tôi cũng muốn tìm người nhà của Lâm Tiêu ngoài Chu Mạn Ngọc để nói về chuyện này.” Lâm Du rất nôn nóng, “Người nhà của Lâm Tiêu ngoài Chu Mạn Ngọc chỉ có tôi.

Chủ nhiệm Trần, vì giữa tôi và Chu Mạn Ngọc có một ít mâu thuẫn, tôi không muốn vì mâu thuẫn của chúng tôi mà gây ảnh hưởng cho phòng bệnh, nên tôi không đến thăm chị tôi thường xuyên.” Trần Hưng Nghiệp lập tức hiểu ý cô, anh ta đính chính: “Chu Mạn Ngọc còn ít đến hơn cô.”

“Gì cơ?”

“Tạm thời không đề cập đến chuyện có đến hay không, điều tôi muốn nói với cô là, tình trạng hiện giờ của Lâm Tiêu vô cùng nguy hiểm, toàn thân bị nhiễm trùng, nội tạng suy kiệt, lúc nào cũng có thể ra đi.” “...

Nghiêm trọng vậy sao?...

Nhưng chẳng phải trước đây đã nói...

nói tình trạng của chị ấy đã ổn định rồi sao? Chị ấy đã từng tỉnh táo hoàn toàn, cảnh sát còn lấy khẩu cung mà.” Trần Hưng Nghiệp lắc đầu, “Đó là lần duy nhất cô ấy tỉnh táo, diện tích bỏng quá lớn, sợ nhất là nhiễm trùng toàn thân.” Lâm Du đau lòng không thôi, rớm nước mắt, “Vậy Chu Mạn Ngọc không biết sao?” “Bà ấy biết chứ, bác sĩ Trương của chúng tôi là bác sĩ chủ trị cho Lâm Tiêu, đã từng nói với Chu Mạn Ngọc, nhưng bây giờ không liên lạc với Chu Mạn Ngọc được.”

Lâm Du quay sang nhìn Lâm Thiển, hai người có cùng một suy nghĩ, cũng vì biết tình trạng của Lâm Tiêu nên Chu Mạn Ngọc mới bắt đầu bán tài sản để lấy tiền, thậm chí cả quần áo và trang sức của Lâm Tiêu cũng bán.

Những việc mà Chu Mạn Ngọc đã làm khiến lòng người quá rét lạnh.

“Sau khi phẫu thuật ghép da lần hai, Lâm Tiêu liền có triệu chứng phát sốt, nửa tháng nay vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.

Bác sĩ Trương đã nói chuyện với Chu Mạn Ngọc, bà ấy đã biết.

Nhưng sau khi thấy thái độ trốn tránh của bà ấy, chúng tôi chỉ có thể đoán là bà ấy...” Lâm Du lạc lõng nói: “Không cần đoán nữa, Chu Mạn Ngọc đã bỏ mặc ba tôi.

Tôi đã từng nghĩ bà ta không thể nào chu toàn hai bên nên mới chọn bỏ ba tôi.

Cuối cùng là tôi đã nghĩ bà ta quá thiện lương.

Thái độ này của bà ta xem ra là đã bỏ Lâm Tiêu rồi.” “Haizz, tôi nói thật với cô, Lâm Tiêu có thể chịu đựng đến bây giờ là đã rất khó rồi.” “...Thật sự không còn...

cách nào khác sao?” “Tôi không thể nói chắc chắn, tôi chỉ có thể nói là tình trạng của cô ấy sẽ chỉ ngày càng tệ hơn.” Lâm Du: “...” Và Cố Thành Kiêu với Lâm Thiển ngồi bên cạnh: “...”

Đọc truyện chữ Full