DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1044: Tôi ngả ra đ y nằm nghỉ cũng được


Anh ở đây, dù thế nào cũng sẽ không để Lâm Thiển vô duyên vô cớ bị nhục mạ.


Năm đó, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển kết hôn chớp nhoáng, Cố Thành Kiêu nhìn thấy Lâm Thiển ở nhà họ Lâm rồi lôi cô đi đăng k6í.



8Nhưng Cố Thành Kiêu vẫn cho Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc sính lễ kếch xù, dù bọn họ chỉ là bác của Lâm Thiển.



Lúc ấy Lâm thị chỉ là một công ty bình thường, Lâm Bồi cũng chỉ là một thương nhân bình thường.

Có câu, tiền của không để lộ ra ngoài, năm đó bọn họ không hề để lộ điều gì mà giấu nhẹm! Mà Cố Thành Kiêu cũng không thèm nói mình đã cho bao nhiêu sính lễ.

Sau này Lâm thị trở nên giàu có.

Sau những thăng trầm, những sính lễ kia đã bị vợ chồng Lâm thị tiêu hết từ lâu, sao Chu Mạn Ngọc lại nhắc tới được, chỉ sợ bà ta đã quên sạch từ lâu rồi.

Bây giờ đột nhiên bị Cố Thành Kiêu nhắc lại, bà ta nghẹn cứng họng.

Thể là bà ta hậm hực nói: “Sao hả, các người ở người đồng thế mạnh, ức hiếp một người phụ nữ chồng con sắp chết như tôi đúng không? Tôi biết trước kia tôi ngang ngược càn rỡ, các người đều phải chịu đựng tôi.

Bây giờ tôi bơ vơ không nơi nương tựa, ai trong các người cũng có thể chà đạp tôi.” Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển kéo anh chồng yêu dấu của mình lại, đứng ra nói chuyện: “Vấn đề ở đây không phải là người đồng hay người ít.

Chúng tôi tùy việc mà xét, chị Lâm Tiêu đột nhiên lên cơn sốc hôn mê, tim ngừng đập đột ngột, nếu không nhờ bác sĩ Trương cứu chữa kịp thời, e rằng bây giờ đã mất rồi.

Trong tình huống mạng người quan trọng như thế mà bà lại không nghe điện thoại, bắt đầu chơi trò mất tích, khi tới còn nói là đi du lịch để giải khuây như chuyện dĩ nhiên.

Bà là người thân nhất của Lâm Tiêu, nhóm bác sĩ Trương dốc hết toàn lực cứu Lâm Tiêu, còn bà lại đi du lịch? Còn định chất vấn bác sĩ, chất vấn Lâm Du đã kí tên giúp bà? Bà nghĩ xem bà làm vậy được không?!”

Chu Mạn Ngọc căm hận trong lòng, xem ra hôm nay không được lợi lộc gì rồi.

Bà ta hất mặt lên, quay người nói với y tá: “Tôi muốn vào thăm con gái tôi.” Các y tá đều kiêng dè Chu Mạn Ngọc.

Bà ta rất nổi tiếng ở đây, hở chút là cãi nhau, nơi này là phòng hồi sức tích cực, bệnh nhân nào cũng có vấn đề đe dọa đến tính mạng, cãi nhau sẽ rất ảnh hưởng đến cảm xúc của các bệnh nhân.

Vì thế, mỗi lần Chu Mạn Ngọc tới là tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bà ta, sợ bà ta không hài lòng chuyện gì đó lại lớn tiếng ồn ào.

Bây giờ bà ta yêu cầu vào thăm Lâm Tiêu, nhưng hiện tại Lâm Tiêu không thể tiếp xúc với bất kì vi khuẩn gì, y tá chỉ có thể kiên trì khuyên giải: “Bà Chu, bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, cơ thể vô cùng suy yếu, chúng tôi kiến nghị bây giờ bà không nên vào thăm cô ấy.”

Về điều này, Chu Mạn Ngọc chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ cần vào phòng cách ly vô trùng thì người nhà cũng không thể vào, bác sĩ và y tá cũng phải khử trùng nghiêm mật mới có thể vào.

“Vậy lúc nào tôi mới có thể vào?” Y tá khó xử lắc đầu: “Tôi không thể cho bà thời gian chính xác, phải xem tình trạng của bệnh nhân.” Chu Mạn Ngọc không kìm được, lại nổi nóng: “Tôi tới thì không cho vào, tôi không tới thì các người nói tôi không có lương tâm, vậy cuối cùng tôi phải làm sao? Hay là các người cho tôi một phòng, tôi ở lại bệnh viện cũng được.” Y tá thấp giọng nói: “Bệnh viện làm gì có phòng cho bà ở: Giường bệnh còn thiếu kia kìa.” “Thổi được...” Chu Mạn Ngọc nhìn xuống đất, giậm chân nói, “Tôi ngả ra đây nằm nghỉ cũng được.” Y tá yếu ớt nhắc nhở: “Cái này cũng không được.” Chu Mạn Ngọc lại lớn lối, không đối phó được Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, bà ta liền nhắm vào cô y tá, “Vậy ý của các cô là bảo tôi đứng đây chờ, nếu con gái tôi hôn mê một ngày thì tôi chờ một ngày, nếu hôn mê mười ngày thì tôi chờ mười ngày, nếu hôn mê một năm, ba năm, năm năm thì tôi đứng ở hành lang này chờ một năm, ba năm, năm năm đúng không?”

Y tá: “...

Sắc mặt cô y tá trắng bệch, im lặng lùi về sau.

Cô là y tá lợi hại nhất khoa này, nhưng cô biết mình biết ta, cô không thể nào giải quyết được Chu Mạn Ngọc khi thắng khi bại.

Bác sĩ Trương: “Không phải không cho bà về nhà, mà là bảo bà phải luôn mở điện thoại, để có thể nhận điện thoại của bệnh viện bất cứ lúc nào.” Chu Mạn Ngọc cười nhạt, “Được.” Bác sĩ Trương lại nói tiếp: “Nếu bà có chuyện gấp không thể đến bệnh viện kịp thời khi bệnh viện thông báo, vậy chúng tôi sẽ liên hệ với Lâm Du.” Chu Mạn Ngọc: “Nó không phải con cháu nhà tôi, không có tư cách kí tên thay tôi.” Cơn tức của Lâm Du lập tức dâng trào, cô hỏi ngược lại, “Ai nói tôi không phải?! Bà mới là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, bà còn lương tâm không?” “Con quỷ cái này, mày nói cái gì hả?” Thấy thế, Lâm Thiển vội vàng kéo Lâm Du ra.

Cô hiểu Lâm Du nhất, Lâm Du là một người vô cùng rộng lượng, chỉ có dồn ép quá cô mới như thế, nhưng thật sự không thể làm ầm lên ở đây.

Lâm Thiển kéo Lâm Du ra sau lưng mình, đè chặt vai cô bằng hai tay, gần như muốn ôm lấy cô, cũng gần như đang nuốt chửng cơn phẫn nộ của cô rồi thấp giọng khuyên nhủ: “Nhịn xuống, nhịn xuống.” Lâm Du tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, không có nước mắt, không phải muốn khóc mà là quá tức giận.

Trên đời này sao lại có người vô liêm sỉ và hèn hạ như vậy chứ? Thế mà cô vẫn luôn ngốc nghếch gọi bà ta là mẹ.

Lâm Thiển là người hiểu tâm trạng của Lâm Du nhất, cũng có thể đứng ở góc độ của Lâm Du mà nói chuyện nhất.

Cô quay người trừng Chu Mạn Ngọc, gằn giọng, hung dữ nói: “Bà nói lại câu con quỷ cái lần nữa thử xem!” Chu Mạn Ngọc khẽ giật mình, Lâm Thiển trước mặt đã không còn là cô bé mặc cho bà ta giày vò nắn bóp như xưa.

Khi thể của cô càng lúc càng mạnh, càng lúc càng giống Cố Thành Kiêu.

“Sao...

Làm sao?” Cuối cùng bà ta cũng hơi hoảng.

Lâm Thiển đứng trước mặt bà ta, hỏi như thẩm phán: “Bà đã nghe rõ lời nói của bác sĩ Trương chưa?” Chu Mạn Ngọc không dám nói chưa.

“Đó là con gái của bà, nếu bà thật sự muốn tốt cho chị ấy thì phối hợp với bệnh viện cho tốt vào.” Chu Mạn Ngọc tự biết đuối lý nhưng vẫn không chịu thua, “Chẳng phải là bị mày hại sao?” “Cảnh sát còn không dám nói tôi phóng hỏa, bà nói tôi là tôi kiện bà tội phỉ báng đẩy, bà thử xem!”

“Bác sĩ gọi cho bà, bà nghe máy thì tất nhiên sẽ không tới lượt chúng tôi.

Nếu bà không nghe máy thì đừng chỉ trích Lâm Du kí tên, trừ khi bà không muốn cứu chữa, bà muốn con gái bà chết ngay lập tức.” Chu Mạn Ngọc hơi hoảng sợ, ánh mắt cũng lay động, “Tao không có, nó là con gái tạo, sao tao lại muốn nó chết chứ?” “Vậy thì đừng nói vớ vẩn nữa, hôm nay tới đây thôi, nên làm gì thì làm cái đó đi.”

“Mày...”

Lâm Thiển kéo Lâm Du đi, rồi quay đầu ngoắc Cố Thành Kiêu, “Chúng ta đi thôi.” Cô trừng mắt với Chu Mạn Ngọc, “Bà cũng có thể đi, mẹ của Lâm Tiêu ạ!”

Đọc truyện chữ Full