DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1046: Di chúc đặc biệt


chị ấy vẫn sẽ chết sao?” “Chỉ là vấn đề thời gian.”


“Chị, bên ngoài đang có tuyết rơi, chị muốn ngắm tuyết một ch5út không?” “Ừm...” Lâm Tiêu phát âm rất rõ, chỉ là tiếng rất rất nhỏ.



Dưới sự hợp sức giúp đỡ 8của y tá và hộ lý, giường của Lâm Thiển xoay 90 độ đối mặt với cửa sổ.



Cô ta đã giữ trạng thái tỉnh táo liên tục cả buổi sáng.

Lâm Du vừa đến, cô ta càng vui mừng, càng vui thì tinh thần lại càng tốt.

Giường bệnh lắc lư nhè nhẹ, cuối cùng Lâm Tiêu cũng thấy được tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ.

Cô ta vui sướng tràn mi, từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy ngắm tuyết rơi lại là chuyện hạnh phúc như vậy.

“Được rồi, có thể nhìn thấy là được rồi.” Cô y tá nhắc nhở, sợ Lâm Tiêu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lâm Du đi đến bên gối Lâm Tiêu, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong thế giới nhỏ bé bên kia, bầu trời u ám, bông tuyết nhẹ tênh rơi lả tả xuống đất như lông ngỗng.

Bông tuyết không được điều khiển, tự do phân tán, phiêu lãng theo gió, cuối cùng rơi xuống trần gian, hóa thành nước đá thấm vào mặt đất.

Lâm Tiểu nghĩ thầm, nếu có kiếp sau, cô ta hi vọng mình có thể làm một giọt nước, gặp nóng bốc hơi, kết thành mây, tụ thành mưa, hoặc sương mù, hoặc tuyết, hoặc sương, bất kể biến thành cái gì thì cô ta vẫn luôn tồn tại trên thế giới này, trải qua thế sự xoay vần, nhìn hết muôn màu trên thế gian.

Lâm Du nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Lâm Tiêu, nhỏ giọng nói bên cạnh: “Chị, chị phải cố gắng lên, chờ chị khỏe hơn, em sẽ đẩy xe lăn đưa chị ra ngoài phơi nắng...”

Lâm Tiêu nhắm mắt lại như muốn nói: Đừng đùa, chị không thể phơi nắng được.

“Được rồi, em biết chị không thể phơi nắng, vậy em sẽ phơi nắng thay chị, chị nhìn em, được không?” Mắt Lâm Tiêu lại cong cong, cô ta bị chọc cười.

Đã bao lâu rồi không vui vẻ thế này? Cô ta cảm thấy như đã qua mấy thế kỉ rồi.

Một lúc sau, bác sĩ Trương đi vào, ông rất vui khi nhìn thấy trạng thái trong phòng bệnh, “Chà, đây là nơi ngắm tuyết rơi trực tiếp sao?” “Bác sĩ Trương, báo cáo xét nghiệm hôm nay thế nào ạ?”.

“Ừ, không tệ, tình trạng viêm đã không nặng thêm, thảo nào mấy ngày nay tinh thần cô ấy lại tốt như vậy.

Hôm nay cực kì tốt, còn có thể chính tại nghe thấy tôi nói chuyện.” “Đúng vậy, chẳng những có thể tự nghe mà còn có thể tự nhìn bác sĩ Trương đẹp trai nữa đấy.” Lâm Du kể sát tại Lâm Tiêu, vờ nói thầm, “Chị, chị nhìn đi, có phải em đã nói với chị là bác sĩ Trương chẳng những chữa bệnh giỏi mà còn đẹp trai không, em không lừa chị, đúng chứ?” Lâm Tiêu chậm rãi phát ra một âm, “Ừm.” Mọi người đều rất vui, điều này với người bình thường hoàn toàn không đáng được nhắc tới, nhưng với Lâm Tiểu thì quả là tiến bộ lớn.

Sau đó, có ba người từ bên ngoài đi vào, một người là luật sư Phùng, hai người khác là đồng chí ở phòng công chứng, bọn họ đều đã trải qua quá trình khử trùng nghiêm mật mới bước vào.

Thật ra từ hôm đó đến giờ mới qua một tuần mà thôi, nhưng Lâm Tiêu cảm thấy như mình đã đợi một thế kỉ.

Cô ta hơi kích động.

Lâm Du: “Chị, vị này là luật sư Phùng, chị biết anh ấy đấy, trước kia anh ấy đã từng làm việc cho ba.” Lâm Tiêu: “Ừm.” Lâm Du: “Còn hai vị này là người ở phòng công chứng, sẽ tiến hành ghi âm và công chứng toàn bộ quá trình hôm nay.” Lâm Tiêu: “Ừm.” Cô ta cắn răng chịu đựng, cô ta đã không thể đợi được nữa.

Lâm Du: “Còn có Tiểu Thiển, Cố Thành Kiêu, Cố Đông Quân, Đội trưởng Trương của Cục Cảnh sát và mấy cảnh sát khác, đông người lắm, mọi người đều ở ngoài hành lang, đều có thể nhìn thấy tình hình bên trong, cũng đều có thể làm chứng cho chuyện hôm nay.” Lâm Tiêu: “Ừm.” Lâm Du: “Em đã gọi cho Chu Mạn Ngọc rồi, bà ấy không nghe máy.

Em nghĩ, bà ấy không có ở đây cũng tốt, nếu có thì chắc chắn sẽ cãi nhau.

Chị cảm thấy thế nào?” Lâm Tiêu: “Ừm.” Lâm Du: “Còn nữa, một tuần nay em và Tiểu Thiển đã thống kê tài sản của chị, chỉ còn lại ngôi biệt thự kia.

Chị à, em không truy cứu những thứ khác, chỉ quyên góp một căn nhà, vậy đỡ lo hơn.” Lâm Tiêu: “Ừm.” Dù cô ta rất muốn nói: Giúp chị đòi lại tất cả, nhưng giờ phút này cô ta biết rất rõ thu hồi là một quá trình rất dài, cô ta không chống chọi được đến ngày đó.

Lâm Du: “Chị, tất cả đều sẽ thực hiện theo mong muốn của chị, hễ chị không muốn, chị có thể bảo tạm dừng, bọn em sẽ cùng nhau nghiên cứu thảo luận giúp chị, cho đến khi chị cũng hài lòng mới thôi, được không?” Lâm Tiêu: “Ừm.” Bên trong tiến hành thuận lợi.

Ngoài hành lang, đám Lâm Thiển luôn bảo vệ phòng bệnh, thứ nhất là chứng kiến chuyện này, thứ hai là lỡ như Chu Mạn Ngọc bỗng nhiên xuất hiện thì ngăn bà ta gây sự cũng tốt.

Quá trình chỉ kéo dài mười mấy phút, luật sư Phùng đã lập ra di chúc, nội dung đại khái là Lâm Tiêu sẽ quyên tặng tất cả tài sản dưới tên mình cho Hội Chữ thập đỏ và trả lại 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành cho Tổng Đình Uy.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Lâm Du thay Lâm Tiêu kí tên và lăn tay.

Có thể thấy hôm nay Lâm Tiêu rất vui, mệt mỏi cũng không chịu đi ngủ, như trẻ con vậy.

Lâm Du và các y tá hợp sức xoay giường bệnh về vị trí cũ, kéo màn cửa lại, Lâm Tiêu vẫn mở mắt thao láo, vẫn đang chảy nước mắt.

“Chị, chị đừng vậy mà, quên là nước mắt mặn sao? Thấm vào băng gạc là sẽ đau lắm đấy”.

Lâm Tiêu cứ nhìn Lâm Du, không ngờ đến cuối đời lại là cô em gái mà trước giờ cô ta không coi ra gì lại ở bên cạnh cô ta, còn người mẹ ruột Chu Mạn Ngọc lại vô tình bỏ rơi cô ta.

“Chị, chị mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi.

Em không bỏ đi đâu, em sẽ luôn ở đây, bác sĩ Trương cũng ở đây, chị yên tâm ngủ đi, nhất định ngày mai chị sẽ nhìn thấy mặt trời, yên tâm.” Cuối cùng, Lâm Tiêu cũng từ từ nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi như thường ngày.

Đọc truyện chữ Full