DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1055: Khiến bà không đi ra được


Bà lẳng lặng xem Chu Mạn Ngọc biểu diễn, cảm nhận khả năng diễn xuất của bà ta như đang xem chương trình The Sound”, đúng là cơ 3hội hiếm có.
(*) The Sound: chương trình truyền hình thực tế của đài truyền hình Hồ Nam, mục đích là kiểm tra khả năng 5lồng tiếng và biểu diễn của các nghệ sĩ.


Một lần vấp phải trắc trở hoàn toàn6 không làm bà ta lùi bước.


“Bà t8hông gia, bà và tôi đều làm mẹ như nhau, hẳn là có thể thông cảm cho nỗi đau của tôi đúng không? Tôi vừa mới mất một đứa con gá5i, không muốn mất đi đứa nữa.


Mặc dù Tiểu Du là con nuôi của tôi, nhưng tôi cũng đối xử với nó như con gái ruột từ nhỏ.

Trước đây bất kể có bao nhiêu ân oán thì quá khứ cũng đã là quá khứ.

Con người luôn phải nhìn về tương lai, giờ ba nó đã thể rồi, chỉ còn lại mình tôi và nó.

Chẳng lẽ chúng tôi còn giận nhau nữa sao?”

“Tôi có thể cảm nhận được những năm qua Tiểu Du lo lắng cho tôi.

Ngày lễ ngày tết đều tới thăm và tặng quà cho chúng tôi.

Tôi đã nghĩ thông rồi, thay vì cả đời không qua lại với nó như kẻ thù, chi bằng thương yêu nhau, hưởng thụ tình mẹ hiền con thảo.

Lát nữa chờ Tiểu Du về, nếu nó giận dỗi, cáu kỉnh với tôi thì mong bà giúp tôi khuyên con bé nhé.”

Phan Tuệ không bình tĩnh như Cố Hải, cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, “Bà đừng có hễ mở miệng ra là gọi chúng tôi là thông gia nữa.

Tôi nhớ trước khi Tiểu Du kết hôn với Đông Quân, các người đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Du rồi.

Tiểu Du nhận các người là vì con bé tốt bụng, không nhận các người cũng vì các người vứt bỏ nó trước.

Sao giờ bà còn mặt mũi tới đây nói giữa bà với con bé chỉ giận nhau?”

“Ha ha ha ha,” Chu Mạn Ngọc cười khô khốc, “Bà thông gia, xem bà nói kìa, không thường xuyên qua lại thì tất nhiên là sẽ xa cách rồi, qua lại thường xuyên sẽ thân thiết hơn.

Trước đây là trước đây, bây giờ tôi đã chủ động tới đây để bắc thang cho Tiểu Du xuống.

Nhất định nó sẽ rất vui.

Nếu ông bà thật sự muốn tốt cho nó thì nên vui mừng cho nó mới phải.”

Phan Tuệ sững sờ, ngây ra như phỗng.

Trước đây lúc nghe nói đến “sự tích vĩ đại” của Chu Mạn Ngọc, bà còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ chính tai nghe mắt thấy, tự mình cảm nhận mới chấn động.

Hóa ra thật sự có người mặt dày thế này, có thể hùng hồn nói đen thành trắng, chỉ cần mở miệng là có thể quật ngược lại người ta.

Diễn viên phải thực lực trong giới điện ảnh cũng không bằng bà ta.

Cuộc sống của bà ta chính là một vở kịch, từng giây từng phút đều đang diễn, bà ta chính là diễn viên giỏi nhất.

Phan Tuệ không muốn để ý đến bà ta nữa.

Một là bà tự nhận mình nói không lại Chu Mạn Ngọc.

Hai là bà cảm thấy nói nhiều với loại người như Chu Mạn Ngọc sẽ tự hạ thấp giá trị của mình.

Chu Mạn Ngọc là một người rất khôn khéo, đương nhiên là thấy được thái độ lạnh lùng của Cổ Hải và Phan Tuệ.

Bọn họ vốn xem thường bà ta, vốn coi bà ta như trò cười.

Thế là, Chu Mạn Ngọc buông trôi tính nóng này của mình.

Bà ta phát cáu ngay trong phòng khách nhà họ Cố, “Được thôi, tôi không nói nhiều với mấy người nữa.

Nói với mấy người cũng vô ích, gọi Lâm Du ra đây cho tôi!” “Nó chưa về, hôm nay là ngày hạ táng Lâm Tiêu.” Ngay cả người ngoài như Phan Tuệ cũng cảm thấy thương xót cho Lâm Tiều.

Cùng là mẹ như nhau, bà thật sự không hiểu nổi những hành động mà Chu Mạn Ngọc đã làm.

Chu Mạn Ngọc nghe xong thì nói thẳng vào vấn đề: “Nó chưa được sự đồng ý của tôi mà đã tự tiện hỏa táng con gái tôi, còn không cho tôi gặp mặt con lần cuối, nó muốn làm gì hả?” “Chẳng phải vì bà mất liên lạc, không xuất hiện sao?”

“Nói nhảm, bà thì biết cái gì?! Lâm Du muốn nuốt hết tài sản của con gái tôi, mấy người là tòng phạm!” Chu Mạn Ngọc chỉ thẳng mặt vợ chồng Cố thị, “Bà, và cả ông nữa, nhất định là các người lập mưu bày kế cho con quỷ đó, nên nó mới dám làm như thế.”

Kiểu bắt tội vô cớ thế này, Cố Hải và Phan Tuệ thật sự không dám gánh.

Cố Hải đập bàn đứng dậy, trách mắng: “Đủ rồi, đừng có mà giở thói ngang ngược ở nhà tôi!” Chu Mạn Ngọc vẫn giở thói ngang ngược.

Bà ta ngồi bệt xuống đất, nước mắt nói rơi là rơi, miệng thì quở trách liên tục như kể chuyện cổ tích, “Tôi biết nhà họ Cổ các người lợi hại.

Lâm Du là con ăn cháo đá bát, để tiện, vô lại.

Nó ý có các người chống lưng, bất trung bất hiếu bất nghĩa đều đủ cả.

Hôm nay nó dám âm mưu chiếm đoạt tài sản của mẹ nó như tôi thì sau này nó cũng dám xúi giục con trai các người chiếm đoạt tài sản của các người.

Các người chờ đi, đây là lời khuyên chân thành của tôi dành cho các người.”

Người phụ nữ dịu dàng hiền lương như Phan Tuệ cũng bị con chó điên cắn càn như Chu Mạn Ngọc làm cho tức đến giậm chân.

E là cả đời này bà chưa từng nổi khùng như hôm nay, “Chu Mạn Ngọc, bà đừng ngậm máu phun người, bà có tài sản sao? Bà có sao?” “Tài sản của con gái tôi chính là của tôi.

Tôi là người thừa hưởng duy nhất tài sản của con gái tôi!” Phan Tuệ khinh thường cười khẩy, “Hóa ra bà nói nửa ngày chính là đến đây vì tiền, gì mà tình mẹ con chữ, bà đừng bôi nhọ mấy chữ này!” “Liên quan gì tới bà? À phải rồi, Lâm Du mưu chiếm tài sản của tôi sẽ làm tăng tổng số tài sản cho nhà họ Cố mấy người, nên tôi nói các người là đồng phạm là sai chắc?” “...” Phan Tuệ nào phải đối thủ của Chu Mạn Ngọc, chỉ càng tức thêm.

Cố Hải bình tĩnh hơn.

Ông kéo tay vợ, lắc đầu ra hiệu cho vợ đừng tiếp lời, đừng phản ứng gì.

Phan Tuệ quá tức, muốn lý luận cho ra lẽ một phen, nhưng lại lên đến miệng lại không thốt ra được chữ nào.

Những năm qua Lâm Du đối xử với nhà họ Lâm thể nào bà đều thấy cả.

Thấy Lâm Du chịu bao uất ức ở nhà họ Lâm, bà cũng rất đau lòng.

Không ngờ con mụ đanh đá này lại ngang nhiên bôi nhọ Lâm Du, thậm chí còn bôi nhọ nhà họ Cổ.

Đây đúng là khinh người quá đáng.

Cổ Hải và Phan Tuệ quyết định không đoái hoài gì đến Chu Mạn Ngọc, một mình bà ta ngồi trên nền gạch trong phòng khách diễn tuồng một mình.

Đây chính là tuyệt chiêu sở trường của bà ta.

“Con gái tôi số khổ, bị người ta hại chết, ngay cả tài sản cũng sắp bị người ta cướp mất.

Thiên lý ở đâu chứ, các người sẽ gặp báo ứng, các người sẽ bị thiên lôi đánh chết...” Nghe xong, Phan Tuệ rất đau đầu.

Cố Hải thì lắc đầu ngao ngán.

Chốc lát sau, Cố Đông Quân và Lâm Du vội vàng về nhà, còn có Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển về cùng.

Nhưng Chu Mạn Ngọc không hề sợ hãi, vì tiền vì của, vì cuộc sống nhàn nhã sau này của mình, bà ta chỉ có thể liều mạng.

Lâm Du đã nén giận đến cực điểm, chạy vào phòng khách, chỉ thẳng mặt con chó điên đang ngồi dưới nền nhà, “Chu Mạn Ngọc, cuối cùng bà cũng xuất hiện rồi.

Chị Lâm Tiêu đã đi rồi, bà là mẹ ruột của chị ấy, là mẹ ruột mà bà nhẫn tâm đối xử với chị ấy như vậy à?” Vừa mắng, Lâm Du vừa nắm chặt cổ áo của bà ta rồi đẩy ngã bà ta ra đất.

Chu Mạn Ngọc la ầm lên, “A, con đánh mẹ sẽ bị trời đánh! Ông trời có mắt, đánh chết đứa con gái bất trung bất hiếu này đi!” Lâm Du càng điên tiết hơn, giơ chân đá bà ta, “Mẹ tôi tên là Diệp Hoan.

Nếu bà không nhớ Diệp Hoan thì tôi nhắc cho bà nhớ.

Diệp Hoan là vợ cũ của ba tôi, là vợ cũ bị bà đá đi!” “...” Chu Mạn Ngọc sững sờ.

“Bà thật độc ác, lừa tôi và ba tôi nhiều năm qua! Rõ ràng tôi là con gái ruột của ông mà bà lại nói tôi là con nuôi của nhà họ Lâm! Chu Mạn Ngọc, tôi nhịn bà đủ lâu rồi, hôm nay dù tôi không trút giận cho mình thì cũng phải trút giận cho mẹ tôi, cho chị Lâm Tiêu và cả ba tôi nữa!”.

Lâm Du đã từng nói, nếu bà ta dám bước vào nhà họ Cổ thì nhất định sẽ không để bà ta đi ra ngoài.

Từ trước tới giờ Lâm Du chưa từng nổi nóng thế này, đấm đá Chu Mạn Ngọc, đánh bà ta lùi lại liên tục.

Dù sao Chu Mạn Ngọc cũng đã lớn tuổi, lại đang ngồi dưới đất, bị đá mấy cái khiến bà ta thật sự không đứng dậy nổi, đành lăn quay ra đó, nhưng miệng vẫn chiến đấu liên tục, rống họng gào la, “Lâm Du đánh người, đánh người kia! A...

giết người, con dâu nhà họ Cổ muốn giết người...

Này, Cố Đông Quân, mày không ngăn nó à?...

Này, Cố Thành Kiêu mày không ngăn nó sao? Nó đang đánh người, đánh người đó!!!” Nhưng dù bà ta kêu cứu thế nào thì những người ở đây cũng không ai có ý định ngăn cản Lâm Du.

Cổ Hải dứt khoát quay lưng đi, coi như không thấy.

Phan Tuệ thì tỏ ra hài lòng, thậm chí bà còn siết chặt nắm đấm cứ như quả đấm của Lâm Du là quả đấm của bà vậy, từng đám giáng xuống rất thỏa mãn.

Cố Thành Kiêu và Cổ Đông Quân âm thầm đưa mắt nhìn nhau.

Đây là nhà họ Cố, bên ngoài có vệ sĩ của Thành Để phong tỏa cửa chính và cửa sau nên sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Thiển kích động bèn cởi áo khoác, xắn tay áo lên cùng đánh Chu Mạn Ngọc với Lâm Du.

Trước đây chỉ có Chu Mạn Ngọc đánh chửi hai người họ, bây giờ có thù báo thù, có oán báo oán.

Chu Mạn Ngọc đáng phải lãnh trận đòn này.

Đọc truyện chữ Full