DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1082: Vẫn yêu chiều em như xưa


Lâm Thiển bước đến chào hỏi mọi người rồi ngồi xổm xuống bẹo má Tiểu Nguyệt Lượng, nói: “Anh chị đang ở chỗ bồn hoa làm vòng hoa đấy, cháu ma3u qua đó đi.” Tiểu Nguyệt Lượng vô cùng vui vẻ, rất thích chơi với anh chị.

Vừa nghe làm vòng hoa, cô bé vội thoát khỏi tay ba, chạy5 như bay qua đó.

Cố Đông Quân đuổi theo, hô to: “Nguyệt Lượng, chậm thôi con!”.

Đôi chân ngắn của Tiểu Nguyệt Lượng chạy rất6 nhanh.

Khí hậu và thời tiết thế này rất thích hợp tu tập nướng thịt.

Người lớn thích, trẻ con cũng thích.

Bên chỗ bồn hoa, tiếng cười lảnh lót của bọn trẻ làm sân vườn đầy rộn rã.

Sáng sớm, Hà Cảnh Hành đến bệnh viện đón Phó Bạch Tuyết tan làm, chưa đón được thì tình cờ gặp Diệp Thủy Tiên vừa đến đi làm.

Hai người gặp mặt, vô cùng lúng túng.

Kể từ khi Hà Cảnh Hành công khai quan hệ với Phó Bạch Tuyết, Diệp Thủy Tiên đã chủ động dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Hà, cũng cố ý trốn tránh Hà Cảnh Hành, chỉ về thăm ông bà cụ lúc cuối tuần rảnh rỗi.

Dù sao cô cũng một thân một mình ở thành phố này, nhà họ Hà được coi là người thân duy nhất của cô, cũng là nơi duy nhất cô có thể lui về.

Hà Cảnh Hành thoải mái bước tới, “Thủy Tiên, lâu rồi em không về nhà, ông bà nội rất lo cho em.” “Em được nghỉ sẽ đến thăm họ, dạo này hơi bận.” “Em sống bên ngoài đã quen chưa?” Diệp Thủy Tiên chỉ có thể che giấu nỗi cô đơn bằng nụ cười: “Với em, sống ở đâu cũng thế, không có gì là quen với không quen cả.

Dù không quen thì sống dần dần cũng quen thôi.

Với lại em hay tăng ca, khi làm ca đêm thì tự do hơn một chút, không để ông bà nội và ba nuôi phải lo lắng đâu.” Hà Cảnh Hành khẽ thở dài, “Chăm sóc bản thân cho tốt nhé.

Cổ Đông Quân không đuổi kịp bé, anh bó tay cười rồi quay lại, tự giác gia nhập vào đội xiên thịt, nhân tiện ôn lại chuyện cũ8 với đứa cháu trai hiếm khi có dịp gặp mặt.

Tiểu Nguyệt Lượng đuổi theo Nam Nam Bắc Bắc.

Tống Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm cũng bế5 con gái mình đến chỗ bồn hoa cùng chơi với bọn nhỏ.

Mấy người đàn ông đều có việc làm, chỉ có mình Cố Nam Hách là không an tâm, cứ ở bên Phương Tiểu Hi.

Nhóm Lâm Thiển đều bị Cổ Nam Hách làm phiền, “Phụ nữ nói chuyện, có đàn ông ở đây không tiện, cậu qua bên kia đi.” Cổ Nam Hách không chịu đi, “Chị dâu, em không cản trở mấy chị nói chuyện, mấy chị cứ nói chuyện của mấy chị, coi em như không khí là được.” Đến cả Phương Tiểu Hi cũng thấy phiền, bèn đuổi Cổ Nam Hách đi, “Ôi, bọn em không thể nói chuyện riêng tư được hả?” Sở Dương là chị cả, ra lệnh: “Nam Hách, đi ra ngay! Bọn nhỏ một nhóm, đàn ông một nhóm, phụ nữ một nhóm, nên đi đâu thì em đi đó đi.” Bị nhóm phụ nữ xúm lại tấn công, hỏa lực quá mạnh, Cố Nam Hách không chịu nổi: “Được rồi, được rồi, em đi nướng thịt, mọi người nói đi, nói đi.” Gió xuân hiu hiu thổi đến, ánh nắng ấm áp chiếu vào sân mang lại cảm giác cực kì dễ chịu.

Mọi người là người nhà của em.” Diệp Thủy Tiên gật đầu, “Yên tâm đi, người khác có lẽ không hiểu em, chẳng lẽ anh cũng không hiểu em sao?” “Ừ, có chuyện gì thì cứ liên lạc với anh.

Anh mãi mãi là anh của em.

Nhà họ Hà mãi mãi là nhà của em.” “Vâng...

Gần đây Bạch Tuyết sang khoa Cấp cứu rồi.

Lâu rồi em không gặp cô ấy, chắc cô ấy bận hơn trước nhiều nhỉ?” “Ừ, làm ở khoa Cấp cứu mệt lắm.” “Nghe bảo biểu hiện của cô ấy rất tốt.

Bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu đều khen cô ấy hết lời.” “Cô ấy rất cố gắng, muốn làm ra chút thành tích để chứng minh với ba cô ấy.” “Anh đã gặp Tiến sĩ Phó rồi sao? Có phải...

hai người đang chuẩn bị kết hôn không?” Thấy nét mặt Diệp Thủy Tiên thoáng mất mát, Hà Cảnh Hành không đành lòng.

Anh ngập ngừng.

Diệp Thủy Tiên cổ ra vẻ thoải mái nhoẻn cười: “Chúc mừng hai người, khi nào đám cưới? Nhất định phải báo cho em biết đấy.” “Nhất định rồi.

Em là em gái duy nhất của anh mà.” Nghe anh nhấn mạnh mối quan hệ hiện giờ giữa hai người nhiều lần, trong lòng Diệp Thủy Tiên cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể đau khổ gật đầu.

Đột nhiên hai người chìm vào sự tẻ nhạt, bầu không khí đột ngột yên lặng đáng sợ.

Đúng lúc này, Phó Bạch Tuyết đi ra.

Mặc dù thức trắng cả đêm nhưng cô vẫn nhẹ nhàng chạy bước nhỏ, vội vàng đến gặp bạn trai mình.

Ba người gặp nhau càng lúng túng gấp bội.

Diệp Thủy Tiên biết ý, gật đầu với Phó Bạch Tuyết, sau đó nói: “Tôi sắp tới giờ làm rồi, rảnh thì cùng nhau ăn cơm.” “Được.” Sau đó Diệp Thủy Tiên lặng lẽ lướt qua vai Phó Bạch Tuyết, đi vào bệnh viện.

Cô nghĩ, cô đã không thích hợp nán lại đây nữa rồi.

Hà Cảnh Hành và Phó Bạch Tuyết đưa mắt nhìn cô ta rời khỏi, im lặng một lúc, rồi đồng thời quay sang nhìn đối phương, ăn ý vô cùng.

Họ nhìn nhau cười.

Hà Cảnh Hành nắm tay Phó Bạch Tuyết, hỏi: “Em có một không? Đi ăn sáng nhé?” Phó Bạch Tuyết ngáp dài: “Em chỉ muốn ngủ thôi.” “Ăn chút gì trước rồi ngủ, hay là về nhà, anh nấu cho em chút gì đó?” “Không muốn, phiền lắm, mua ở ngoài đi.

Em ăn một chút rồi ngủ, mệt muốn chết.”

“Em muốn ăn mì hoành thánh.” “Được.” Phó Bạch Tuyết khoác tay anh, ngả đầu vào tay anh.

Hai người lên xe, Hà Cảnh Hành thắt dây an toàn cho cô, sau đó lấy túi hạt dẻ ngào đường ra như làm ảo thuật.

Túi hạt dẻ được anh đựng bằng túi giữ ẩm nên bên trong vẫn nóng hổi.

“Woa, là cái gì thế?” Phó Bạch Tuyết cầm túi hạt dẻ vẫn còn ẩm trên tay, vừa khéo có thể sưởi tay, “Thơm quá, là hạt dẻ ngào đường hả?” Lần đầu dẫn Hà Cảnh Hành về nhà, mẹ cô đi chợ mua thức ăn tiện thể mua hạt dẻ ngào đường về cho cô, bảo là từ nhỏ cô đã rất thích ăn, không ngờ anh lại ghi nhớ.

Cô rất vui, “Cảm ơn anh.”

“Anh vốn định mua hoành thánh, nhưng sợ để lâu ăn không ngon, giờ đưa em đi mua, ăn nóng luôn.” “Không cần đâu, em ăn hạt dẻ là được rồi.” “Cái này là cho em ăn vặt thôi, em không thể coi nó là đồ ăn sáng được.

Em thức cả đêm rồi, sáng sớm phải ăn gì đó dễ tiêu.” Phó Bạch Tuyết vô cùng cảm động, nắm tay Hà Cảnh Hành nói: “Bây giờ anh đối xử tốt với em thế này, chờ qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, anh không đối xử tốt với em như vậy nữa, trong lòng em sẽ thấy lạc lõng lắm.” Hà Cảnh Hành khởi động xe, đang định lái đi thì đột nhiên quay sang hỏi: “Vì sao anh không thể luôn đối xử tốt với em chứ?” Phó Bạch Tuyết không nói được nguyên do.

Đây là mối tình đầu của cô, tất cả những kinh nghiệm liên quan tới tình yêu đều là cô nghe truyền miệng.

Có lẽ giai đoạn yêu thầm và mập mờ trước đây quá đau khổ, bây giờ bỗng chốc rơi vào tình yêu ngọt ngào khiến cô cảm thấy không chân thực.

Hà Cảnh Hành là người có tâm tư tinh tế.

Anh cảm nhận rõ được nỗi bất an ở Phó Bạch Tuyết.

Anh nắm chặt tay cô, vô cùng chân thành nói: “Chuyện tương lai sau này của chúng ta, bây giờ anh không thể nói bừa được.

Có lẽ anh sẽ bận rộn nhiều việc, không thể ở bên em nhiều, có lẽ anh sẽ bận xã giao rồi không để ý đến em, nhưng anh có thể bảo đảm với em, chỉ cần có thời gian thì anh sẽ vẫn yêu chiều và bảo vệ em như xưa.”

Đọc truyện chữ Full