DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 110: Lựa chọn cùng anh kết hôn đi (10)

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Lâm Nhã sợ tới mức đầu ngón tay run run, tức giận ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cô ta vừa định mở miệng mắng câu “Bị bệnh tâm thần hả?”, kết quả lại nhìn thấy Hạ Qúy Thần đang sải bước đi tới, lời nói vừa đến khóe miệng liền ngừng. Ước chừng hơn hai tháng rồi cô ta chưa gặp lại Hạ Qúy Thần, bây giờ đột nhiên lại thấy hắn nên cả người đều đứng yên bất động, không có làm bất kì hành động nào.

Động tác đá cửa của Hạ Qúy Thần có chút hung mãnh nên làm ảnh hưởng tới ký túc xá bên cạnh, rất nhiều người đều chạy ra vây xem.

Hắn đối với việc những nữ sinh xung quanh đang nghị luận cũng không có để ý, tiếp tục đi tới trước giường của Lâm Nhã.

Lâm Nhã lúc này mới hoàn hồn, âm thanh rất nhỏ hướng về phía Hạ Qúy Thần mở miệng: “Hạ học …”

Lâm Nhã ngay cả chữ “trưởng” cuối cùng còn chưa có nói xong, Hạ Qúy Thần liền vươn tay túm lấy người của cô ta từ trên giường lôi xuống dưới đất.

Lâm Nhã sợ tới mức trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cô ta còn chưa có kịp phản ứng lại đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, cả người đã bị Hạ Qúy Thần ném đi, lưng liền đụng phải thanh chắn của giường.

Thanh giường bằng sắt thép nên phía sau lưng của Lâm Nhã đều đỏ một mảng, đau đớn thấu tim. Cô ta hít một ngụm khí lạnh nhưng do quá đau đớn nên ngừng lại giữa chừng rên rỉ.

Âm thanh âm trầm của Hạ Qúy Thần từ đỉnh đầu của Lâm Nhã truyền xuống: “Cô ấy đâu?”

Lâm Nhã cả người run lập cập, thẳng đến khi phía sau lưng thoáng giảm bớt chút đau đớn mới miễn cưỡng mở to mắt, môi hơi run rẩy nhìn về phía Hạ Qúy Thần hỏi lại: “Cái gì?”.

Nét mặt của Hạ Qúy Thần âm lãnh đến cực độ, hắn túm lấy cánh tay của Lâm Nhã rồi kéo cô ta tới trước cửa sổ ký túc xá, nhanh nhẹn mở cửa sổ ra, sau đó đem cả người Lâm Nhã đẩy ra phía bên ngoài cửa sổ khiến toàn bộ nửa người phía trên của cô ta lơ lửng chới với giữa không trung. Hạ Qúy Thần giọng điệu lạnh lùng mà trầm thấp lần nữa mở miệng: “Cô đừng có giả ngu với tôi, tôi không có dư nhẫn nại mà ở đây cùng cô dong dài, tôi hỏi cô, Qúy Ức bị cô đưa đi đâu?”.

Nửa người phía trên đều treo lơ lửng trên không khiến mặt Lâm Nhã cắt không còn giọt máu, qua một lát cô ta mới trì độn mà phản ứng lại, lúc này mới biết Hạ Qúy Thần tìm cô vì chuyện gì.

Chỉ là cô ta cùng Thiên Ca lên kế hoạch vô cùng chặt chẽ tỉ mỉ, không có người thứ ba biết, Hạ Qúy Thần làm sao lại biết Qúy Ức mất tích có liên quan với cô ta? Chẳng lẽ là suy đoán?

Cả hàm răng của Lâm Nhã đều run run, trầm mặc một lát mới lại run rẩy mở miệng: “Hạ học trưởng, em không biết anh đang nói ….”

“….. A …..” Lâm Nhã đang nói bỗng nhiên biến thành hét chói tai.

Cả người cô hai phần ba đều bị Hạ Qúy Thần đẩy ra ngoài cửa sổ, tay cô ta quờ quạng lung tung ý đồ muốn bắt lấy thứ gì đó để tìm chút cảm giác an toàn, Lâm Nhã sợ tới mức nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa.

Hạ Qúy Thần lại giống như không có nhìn thấy, giọng điệu lạnh băng như cũ nói: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi là muốn nghe thấy cô ấy đang ở chỗ nào? Cô chỉ cần nói cho tôi, tôi biết được đáp án sẽ thôi, còn nếu cô muốn tiếp tục nói những lời vô nghĩa …”

Hạ Qúy Thần không nói nữa, chỉ đem cả người của Lâm Nhã hướng ra phía ngoài cửa sổ mà đẩy đẩy, Lâm Nhã sợ tới mức khóc thành tiếng: “Em nói, em nói … Cô ấy, cô ấy, cô ấy … ở trường học bỏ hoang …”

Đọc truyện chữ Full