DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 406: Quý ức, chúng ta cần nói chuyện (6)

Đêm đã khuya, nhân viên thu ngân đang tựa vào quầy chợp mắt, bỗng nghe thấy tiếng nhắc nhở “Hoan nghênh quý khách”, cô ấy giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, nhìn Quý Ức: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?” 

Bốn năm trước, cô đã trải qua một lần khốn khổ, bốn năm sau, cô lại phạm phải sai lầm tương tự, nên không thể không phòng ngừa. 

Cô không thể để mình mang thai lần nữa... 

Đầu ngón tay Quý Ức cọ cọ vạt áo, thấp giọng nói: “Thuốc ngừa thai.” 

Dừng một chút, Quý Ức chợt nhớ ra là đã gần hai ngày, nên lại bổ sung thêm: “Loại bảy mươi hai tiếng.” 

Có lẽ là cảnh tượng như vậy khá quen thuộc, nên nhân viên thu ngân không biểu hiện gì, chỉ bình tĩnh lấy ra một hộp thuốc, đưa đến trước mặt Quý Ức, báo giá cho cô. 

Sau khi thanh toán xong, Quý Ức ra khỏi tiệm thuốc, rẽ sang phố hàng rong bên cạnh, mua một chai nước. Đứng ở ven đường, cô tháo bao thuốc ra, nhét thuốc vào miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống. 

Xác định được thuốc đã hoàn toàn vào bụng, đầu ngón tay của cô nhịn không được nắm chặt hộp thuốc trong tay. 

Cô không biết mình đang có chuyện gì, chỉ thấy toàn thân run lên, mất một lúc lâu sau, cô mới có thể ổn định lại. 

Quý Ức ném hộp thuốc đang nắm trong tay vào thùng rác, rồi tiếp tục cất bước, quay trở về khách sạn. 

Khi cô về đến phòng mình thì đã là bốn giờ sáng. 

Quý Ức đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc cô đứng trước bồn rửa tay cọ người, nhìn qua gương, cô nhìn thấy những vết hôn chằng chịt che kín người mình. 

Dù đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy, nhưng những dấu vết kia vẫn tồn tại rõ ràng như trước. 

Không hiểu sao Quý Ức cảm thấy thật chướng mắt, cô vội cụp mắt, lau khô bọt nước trên người, giật lấy áo tắm bao lấy cơ thể mình. 

Quay trở lại giường, Quý Ức cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua. 

Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi, đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Quý Thần gọi đến, còn có tin nhắn của anh gửi đến. 

“Tiểu Ức, tôi biết em đã mở máy, cũng biết em sẽ đọc được tin nhắn này, em nhắn cho tôi một tin trả lời thôi, có được không?” 

“Nếu như hiện tại em thật sự không muốn gặp tôi, tôi có thể cho em thời gian, nhưng mà em có thể nói cho tôi biết, cụ thể là khi nào em mới chịu gặp tôi, chúng ta ngồi lại nói chuyện với nhau?” 

Mắt Quý Ức đỏ lên, cô nghiêng đầu, rời mắt khỏi màn hình, nhìn chằm chằm vào đèn trang trí đặt ở cạnh giường, yên lặng trong chốc lát, cuối cùng, cô vẫn lựa chọn không trả lời anh. 

Lúc rời khỏi mục tin nhắn, cô lại thấy thông báo có tin nhắn mới. 

Quý Ức tiện tay ấn vào xem, là tin nhắn của Đường Họa Họa, được gửi vào khoảng nửa giờ trước. 

Có thể là Bạc Hà đã ngủ, nên cô ấy không gửi tin nhắn thoại, mà là một đoạn ký tự “Tiểu Ức, đã là bốn giờ sáng rồi, mình cũng chơi xong trò chơi, nhưng Hạ học trưởng vẫn còn đứng dưới lầu.” 

“Anh ấy đã bước xuống xe, đứng tựa ở đầu xe hút thuốc, phía trên thùng rác bên cạnh chất đầy tàn thuốc, đều là do anh ấy hút...” 

Bên dưới là một đoạn video kèm theo. 

Nhìn thấy video, Quý Ức biết ngay là do Đường Họa Họa đứng ở cửa sổ ký túc xá quay lại hình ảnh của Hạ Quý Thần. 

Cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ấn mở. 

Đúng như những gì Đường Họa Họa miêu tả trong đoạn tin nhắn ở trên, Hạ Quý Thần mặc một bộ đồ bình thường, đứng tựa ở đầu xe hút thuốc, động tác vừa mạnh mẽ lại vừa gấp gáp, trên tay anh cầm điện thoại, dường như anh đang gửi tin nhắn. 

Mặc dù Đường Họa Họa đứng ở lầu hai ký túc xá, nhưng điện thoại của cô ấy có độ phân giải rất cao, cho nên Quý Ức có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía trên thùng rác bên cạnh anh, có rất nhiều mẩu đầu lọc chồng chất lên nhau, có cái dài, có cái ngắn, trông như một ngọn núi nhỏ. 

Bộ đồ trên người anh đầy nếp gấp, có lẽ là đã lâu chưa thay ra, tóc của anh cũng rối bù, hoàn toàn mất hết phong thái tao nhã thường ngày. 

Đọc truyện chữ Full