DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 472: Mong ước ngày nổi danh (2)

Không đợi Hạ Quý Thần mở miệng, Quý Ức đã nói trước: “Tôi đi tắm.” 

Nói xong, cô đi qua bên người Hạ Quý Thần, nhanh chân vọt vào phòng tắm. 

Quý Ức loay hoay trong nhà vệ sinh thật lâu, cho đến khi xác định mình đã không còn xấu hổ bởi vì "Nụ hôn" kia với Hạ Quý Thần, cô mới kéo cửa bước ra ngoài. 

Cô không liếc nhìn Hạ Quý Thần đang nằm trên giường bệnh, mà trực tiếp đi đến một cái giường khác ở bên cạnh, khẽ nói: "Đã khuya rồi... ngủ đi!" 

Sau đó cô tắt đèn, bò lên giường, kéo chăn chùm kín đầu. 

Bao quanh Quý Ức là một màu đen kịt, cô lẳng lặng nằm thật lâu, cho đến khi cảm giác được người nằm giường bên cạnh đã ngủ, cô mới từ từ kéo chăn ra khỏi đầu. 

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhẹ nhàng hít thở từng chút một. Một lúc lâu sau, lồng ngực thiếu dưỡng khí đã thoải mái hơn một chút, cô mới từ từ quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần. 

Anh đang ngủ say, đèn ngủ mờ ảo trong phòng bệnh khiến cho từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt anh thêm phần dịu dàng. 

Cô yên lặng ngắm nhìn anh thật lâu... Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở môi anh. 

Màu môi anh rất đẹp... Dưới ánh đèn, môi anh như được phủ thêm lớp ánh sáng dịu ngọt, khiến cho lòng người run động. Quý Ức nhịn không được ngẩn ngơ nhìn. 

Không biết đã bao lâu, có lẽ là tư thế ngủ không thoải mái, nên Hạ Quý Thần trở mình, đưa lưng về phía Quý Ức. 

Quý Ức hoàn hồn, khẽ chớp mắt một cái, cô nghiêng đầu, dời ánh mắt khỏi ót Hạ Quý Thần, chuyển sang nhìn lên trần nhà. 

Trong đêm tĩnh lặng, cô nghe rất rõ tiếng lòng mình. Vữa nãy khi ngẩn người nhìn môi anh, cô có loại xúc động muốn đi lên hôn một cái. 

Giống với đêm hôm đó, khi cô uống say ở Thượng Hải. 

Khác biệt duy nhất chính là cảm xúc trong lòng cô đêm nay càng mạnh hơn so với lần say rượu đó. 

Tựa như lúc nãy, cô không cẩn thận chạm vào môi anh... Sau khi hoàn hồn cô vội né tránh, nhưng trong lòng rõ ràng lại rất tiếc nuối. 

Cô vẫn luôn khắc chế suy nghĩ của mình, không dám nghĩ rốt cuộc mình đã tiếc nuối cái gì. Cho đến giờ khắc này, cô không thể không thừa nhận... mình tiếc nuối là vì cái hôn ngoài ý muốn kia… Khiến cho cả tâm hồn lưu luyến không rời! 

Lưu luyến không rời... 

Đầu ngón tay Quý Ức nhẹ run lên, một lần nữa cô quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần. 

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh thật lâu, thời gian dần qua, cô cũng từ từ hiểu rõ, tại sao mình lại có cảm giác lưu luyến không rời như vậy? 

Nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã thôi suy nghĩ, để cho những ý nghĩ kia cứ thế mà biến mất, tựa như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì, và cô... cũng chưa hề hiểu rõ điều gì. 

Nếu như có thể, Quý Ức thật sự muốn mình hồ đồ, không nhìn ra mọi thứ, nhưng nhiều khi, mọi chuyện thường phát triển theo hướng mà người ta không thể khống chế được. 

Quý Ức cho là mình có thể giả bộ hồ đồ thật lâu, nhưng cô không ngờ rằng, còn chưa đến một tuần, cô đã không giả bộ nổi nữa. 

Bởi vì có một chuyện xảy ra, mà chuyện đó khiến cho cô không thể nào giả hồ đồ, cũng không cách nào xóa bỏ những suy nghĩ rõ ràng trong lòng mình. 

Chuyện đó cũng khiến cho cô hoàn toàn ý thức được, đối với Hạ Quý Thần, cô không chỉ đơn giản là rung động, mà là yêu thích, thật sự yêu thích. 

Đọc truyện chữ Full