DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 22

CHƯƠNG 22

Nhìn thấy Trình Kiêu vậy mà để Điểm Hương Chọn ngựa, đám bạn học cùng lớp đều lộ ra nụ cười chế giễu trên mặt.

“Xem ra Tên ăn bám hoàn toàn không biết chọn ngựa, nhưng anh ta tìm nhầm người rồi, Điểm Hương không giỏi hơn anh ta bao nhiêu.”

“Ha ha, tên ăn bám Trình Kiêu thua chắc rồi, chúng ta đợi coi đi!” Khuôn mặt Dinh Dương đầy sự đắc ý cười cợt.

Điểm Hương bước đến chỗ đám ngựa, nhìn con này lại nhìn con kia, Nhưng trong mắt cô con nào cũng đều giống như nhau, hoàn toàn không biết chọn con ngựa nào?

Người phụ nữ trung niên kia nhíu mày nói: “Cậu nhóc này đúng là quá bất cẩn, vậy mà để cho cô gái kia thay cậu ta chọn ngựa? Em thấy là cô bé kia hoàn toàn không hiểu về ngựa!”

“Xưa có chư hầu giận dữ vì Hồng nhan, Anh thấy là nhóc này biết sẽ thua, Dứt khoát nghĩ ra cách này lấy lòng cô bé kia.”

“Cậu nhóc này đúng là biết cách yêu!” người đàn ông lắc đầu cười, có điều ánh mắt nhìn Trình Kiêu chứa sự khinh thường.

Điểm Hương nhìn thấy một con ngựa lớn màu đỏ thẫm trông có vẻ cao to: “Chính là mi, cao lớn như vậy nhất định chạy rất nhanh!”

Khi Điểm Hương yêu cầu nhân viên mang con ngựa mà cô đã chọn đến trước mặt đám người, đám người Tân Gia Lạc đột nhiên cười phá lên.

Tân Gia Lạc nhìn về phía Điểm Hương lộ ra ánh mắt tham lam, ha ha cười nói: “Điểm Hương à, thì ra trong lòng em có anh, nếu mà em muốn anh thắng thì nói trực tiếp, không nên chọn con ngựa phế thế này cho anh ta!”

“Ngựa phế?” Điểm Hương không hiểu nhìn về phía con ngựa màu đỏ thẫm: “Con ngựa cao to cường tráng như thế sao lại là ngựa phế?”

“Em gặp được lợn nào chạy nhanh chưa?” Tân Gia Lạc thả ga cười to, trong nụ cười tràn đầy châm biếm.

Đám người Dinh Dương cũng cười cợt Điểm Hương: “Đúng đó, lợn con nào con nấy mập ú cường tráng, sao không chọn một đầu lợn cho Trình Kiêu luôn đi!”

“Có điều thì con ngựa phế này phối với tên ăn bám, đúng là xứng đấy!”

“Ha ha! Đúng, xứng lắm!”

Đôi nam nữ trung niên cũng lắc đầu: “Cô gái này đúng là người ngoài lề từ trong ra ngoài! Cậu nhóc kia thua chắc rồi!”

Điểm Hương nghe giải thích của mấy người, hiểu rõ sai lầm của mình, buồn bực nhìn về phía Trình Kiêu, đầy mặt ủy khuất nói: “Xin lỗi Kiêu, em lại đi lựa một đầu ngựa phế cho anh!”

Trình Kiêu vuốt mái tóc rối của Điểm Hương, nhẹ cười nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, em chọn ngựa rất giỏi, nhất định có thể thắng họ!”

“Đến lúc đó bọn họ mới biết ngựa của ai mới là ngựa phế.”

“Thật không?” Mắt Điểm Hương lóa sáng: “Có phải anh cố ý nói thế để an ủi em không?”

Trình Kiêu cười nói: “Em đợi mà xem!”

Trình Kiêu dắt con ngựa đỏ táo đến đứng cùng hàng với Tân Gia Lạc: “Có thể bắt đầu chưa?”

“Nếu mày đã vội vàng muốn thua như vậy, chúng ta có thể bỏ qua các bước tiếp theo trực tiếp bắt đầu trò chơi!” Tân Gia Lạc ngạo mạn nói.

“Vậy thì bắt đầu đi!” Trình Kiêu nhẹ giọng nói.

Hai người lên đường đua, trọng tài ra hiệu lệnh, Tân Gia Lạc cưỡi con ngựa màu vàng nâu lao ra trước.

Đọc truyện chữ Full