DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 39

CHƯƠNG 39

Dương Thụy đi rồi, trong phòng như trước rất an tĩnh, cả đại gia đình không ai dám lên tiếng.

Trình Kiêu nhìn về phía Ninh Lan, nói: “Dì Lan, con có chút việc đi ra ngoài một chuyến, mọi người tiếp tục. ”

Mục đích của Trình Kiêu từ trước đến nay, chính là không cho Ninh Lan dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, bị tức đến nổi sinh bệnh nằm viện.

Hiện tại mục tiêu trước mắt đã làm xong, tự nhiên không cần tiếp tục ở lại, hơn nữa anh cũng chịu không nổi cái loại xã giao dối trá này.

Ninh Lan cũng hiểu, Trình Kiêu tiếp tục lưu lại, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người rất xấu hổ, nên cũng không giữ lại, dặn dò: “Vậy một mình con cẩn thận một chút. ”

“Dì Lan yên tâm, con chỉ tùy tiện đi dạo thôi!” Trình Kiêu nói xong, đứng dậy rời đi.

Mọi người nhìn Trình Kiêu rời đi, bỗng nhiên cảm thấy dường như có một cơ hội to lớn ở trước mặt mình dần dần mất đi.

Bầu không khí trong phòng rất kỳ quái, cũng không ai quan tâm Ninh Long ngồi dưới đất.

Tất cả mọi người nhìn Ninh Ba vẻ mặt đờ đẫn, trong ánh mắt tràn đầy ghen tị.

Cũng bởi vì Ninh Ba thay Trình Kiêu nói một lời hay, cho nên Trình Kiêu liền báo đáp ông ta thật hậu hĩnh.

Trong lòng mọi người hối hận tím cả ruột, ban nãy bọn họ nếu như cũng vì Trình Kiêu nói một câu, bây giờ người vào công ty Chấn Vũ chính là bọn họ rồi!

Ninh Long từ dưới đất bò dậy, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc này không biết từ nơi nào trộm thẻ tử kim của Chủ tịch Lôi, tới nơi này giả danh lừa bịp, ngày mai tôi đến công ty nhất định sẽ vạch trần cậu ta!”

Mọi người dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si để nhìn Ninh Long, muốn trộm thẻ tử kim, có khả năng này sao?

Chuyện cho tới bây giờ, Ninh Long cũng chỉ có cái mạnh miệng.

Trình Kiêu rời khỏi Biển Lam, màn đêm đã phủ xuống, một người đi trên đường cái không có mục đích.

Môi trường ngày nay rất ác liệt, trong bầu trời đêm đã rất khó để nhìn thấy sao trời.

Dựa theo trí nhớ kiếp trước, ba năm sau cha mẹ ruột của mình sẽ tìm được chính mình. Có điều nếu chính mình sống lại, có cần đi trước gặp bọn họ hay không?

Trình Kiêu rất muốn đi, nhưng lại lo lắng quá sớm gặp mặt, sẽ thay đổi đường ray vận mệnh, khiến thời gian tới phát sinh biến hóa, thoát khỏi sự khống chế của anh.

Đè xuống ý nghĩ lập tức đi gặp cha mẹ trong đầu, tâm tư Trình Kiêu lại bay tới người yêu của mình, Thuần Nguyệt tiên tử.

“Nếu mình có thể trùng sinh dưới thiên kiếp , như vậy Thuần Nguyệt cũng có lẽ có thể.”

Thế nhưng, tu vi Thuần Nguyệt chỉ là hợp đạo cảnh Chân Tiên, kém xa anh là Tiên Đế Độ Kiếp kỳ. Cho nên Thuần Nguyệt đến tột cùng là đã trùng sinh hay không, Trình Kiêu cũng không rõ ràng lắm.

Trong lúc bất tri bất giác, Trình Kiêu đi tới một tiệm bán đồ cổ.

Đột nhiên, Trình Kiêu đột nhiên có cảm giác.

Dừng bước lại, đi vào tiệm bán đồ cổ.

Ông chủ tiệm bán đồ cổ là người mập mạp đeo mắt kiếng, nheo đôi mắt nhỏ đánh giá Trình Kiêu một cái, sao đó cũng không để ý tới nữa.

Trong mắt ông chủ, Trình Kiêu ăn mặc thế này này, hoàn toàn không mua nổi thứ gì đáng tiền.

Đọc truyện chữ Full