DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 42

CHƯƠNG 42

Cho ông ta báo cảnh sát ông ta cũng không dám, thậm chí giờ anh còn không thể chơi xấu.

Ông chủ mập chỉ có thể khóc lớn, kêu gào Trình Kiêu cướp đồ, hy vọng có thể gây chú ý với người đi đường

Thế nhưng, khi người qua đường kéo lại thành đám đông, Mộc Nhĩ trực tiếp đứng ra làm chứng, ông chủ mập không nhận được sự đồng tình của mọi người mà là sự phỉ nhổ.

Nếu tiếp tục, thì cửa hàng của ông ta chỉ có thể đóng cửa.

“Được rồi, tôi thừa nhận, các người đi đi!” Ông chủ mập bất đắc dĩ nói.

Trình Kiêu cùng Mộc Nhĩ rời khỏi, đi trên lối đi bộ, Mộc Nhĩ xin lỗi: “Cậu em, ban nãy đều tại tôi nhiều chuyện, không nghĩ tới ông chủ tiệm kia là tiểu nhân vô sỉ!”

“Không việc gì, đằng nào cũng không mất gì.” Trình Kiêu nói

“Cậu em, tôi xem cậu có mắt nhìn không tệ, đối với đồ cổ hẳn có nghiên cứ. Bây giờ trên tay tôi có một kiện đồ vật, vẫn có chút không chắc chắn, tôi muốn mời cậu em đi theo giúp tôi xem một chuyến, không biết cậu em có thể nể mặt không?” Trong ánh mắt Mộc Nghĩ mang theo khẩn cầu.

Khi Trình Kiêu mua bức tượng, kỳ thực nhìn trúng không phải là tiền mà là linh lực của bức tượng

Trình Kiêu tu luyện Thần công thôn thiên, có thể nuốt chửng linh lực của bức tượng, đây mới là nguyên nhân Trình Kiêu mua nó,

Mộc Nhĩ nói trong nhà cũng có một thứ không chắc chắn, Trình Kiêu nhất thời hứng thú, nếu như lại là một vật chứa linh lực thì anh có thể thương lượng mua lại với Mộc Nhĩ.

“Dù sao cũng không có việc, tôi đi cùng ông xem một chút!” Trình Kiêu nói.

“Vậy thì tốt quá!” Mộc Nhĩ vui mừng

Hai người ngồi taxi đến nhà Mộc Nhĩ

Trong ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, sau khi cánh cửa được mở ra, một cô gái xinh xắn trong chiếc váy ngắn màu đỏ buộc hai búi tóc đuôi ngựa đang nằm trên ghế sô pha xem TV.

“Ông ơi, sao hôm nay ông về sớm vậy? Ông không đi tập thể dục à?” Cô gái thản nhiên hỏi mà không thèm nhìn lại.

“Tứ Tứ, mau đứng lên, nhà chúng ta có khách.” Mộc Nhĩ nói một câu, quay lại nhìn Trình Kiêu mỉm cười nói: “Cậu em Trình, mời vào!”

Trên đường tới, Mộc Nhĩ hỏi tên của Trình Kiêu, Trình Kiêu nói tên của anh là Trình Thương Sinh.

“Trời ạ, ông nội, sao ông lại tùy tiện đưa người lạ về nhà!” “Tứ Tứ hét lên sợ hãi khi nhìn thấy Trình Kiêu, vội vàng chỉnh lại quần áo.

“Cậu em Trình không phải ai xa lạ, là một người bạn mới được ông nội kết giao, có nghiên cứu về đồ cổ.”

Mộc Tứ Tứ chỉnh xong quần áo, nghiêng đầu khinh thường quan sát Trình Kiêu, cười nhạo nói: “Thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn con một hai tuổi, có thể nghiên cứu cái gì?”

“Chớ xem thường cậu em Trình, ông tận mắt chứng kiến sự lợi hại của cậu ấy. Lần này mời cậu ấy đến, là muốn giúp ông nhìn đồ.” Mộc Nhĩ đối với Trình Kiêu vô cùng kính trọng.

Mộc Tứ Tứ lại càng không tin: “Xời, con muốn coi xem anh ta lợi hại đến đâu!”

Trong thư phòng của Mộc Nhĩ, nằm ở giữa là một bàn trà, ba phía xung quanh đều là giá gỗ, phía trên trưng bày toàn các loại đồ cổ.

“Cậu em Trình đợi chút!”

Mộc Nhĩ đi tới bên giá gỗ, mang ra một hộp gỗ đàn từ, lấy ra một bình hoa bên trong .

Mộc Tứ Tứ đứng trong phòng thấy vậy kinh ngạc thốt lên: “Ông nội sao có thể đưa vật quan trọng cho người ngoài xem cơ chứ!”

Đọc truyện chữ Full