DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 52

CHƯƠNG 52

“Trong cộng đồng chúng tôi có một thân phận, đó chính là tu luyện giả võ đạo, thế nhân gọi chúng tôi là võ giả!”

“Ý bà nói trong số những người bình thường cũng có người biết sự tồn tại của các người?” Trình Kiêu hỏi.

“Đúng vậy, nhưng kẻ biết võ giả tồn tại tất nhiên có thân phận và địa vị không tầm thường. Còn những người sinh hoạt ở tầng thấp hơn thì rất hiếm người biết võ giả tồn tại.” Ông Lôi đáp.

“Các người có xưng hô thống nhất như vậy, chắc cũng có một hệ thống cấp bậc riêng phải không?” Trình Kiêu nghĩ, có thể những võ giả này chính là truyền thừa của người tu tiên ở Địa Cầu không chừng.

Người tu tiên có hệ thống cấp bậc riêng, như vậy võ giả tất nhiên cũng có.

Ông Lôi gật đầu nói: “Đương nhiên là có.”

“Cảnh giới đầu tiên là Hậu Thiên, sau đó là Tiên Thiên, cao hơn nữa là Hóa Cảnh. Một khi võ nhập Hóa Cảnh, người đó chính là tông sư võ đạo!”

Nói đến tông sư võ đạo, ánh mắt Ông Lôi lộ ra vẻ nóng bỏng: “Tông sư võ đạo chính là tồn tại đứng ở đỉnh cao nhất trong giới võ đạo, nhân vật được ví như thần long trên trời cao. Trong một vạn võ giả cũng khó mà xuất hiện được một người!”

Trình Kiêu đại khái hiểu được hệ thống cấp bậc của võ giả, nhưng đối với thực lực tương ứng, anh vẫn chưa rõ lắm.

“Với tu vi của bà thì đang ở cấp bậc nào?” Trình Kiêu muốn xem Ông Lôi như mốc tham chiếu để hiểu hơn về hệ thống cấp bậc võ giả.

“Tôi là võ giả Tiên Thiên đại thành, Vân Nguyệt là võ giả Hậu Thiên tiểu thành.” Ông Lôi thành thật trả lời.

Đột nhiên Ông Lôi có chút tò mò nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Thần y, tôi thấy tu vi của cậu ít nhất cũng phải là Tiên Thiên đỉnh phong. Vì sao nhìn cậu có vẻ như chẳng biết gì về các cấp thực lực trong giới võ đạo thế?”

Trình Kiêu tỉnh bơ nói: “Sư tôn của tôi chỉ dạy tôi tu luyện, không nói gì với tôi cả, nên tôi căn bản không rõ hệ thống cấp bậc của võ giả.”

“Thì ra là thế!” Ông Lôi nửa tin nửa ngờ.

Tuổi tác của Trình Kiêu sợ là mới có hai mươi tuổi, có thể dạy ra võ giả Tiên Thiên còn trẻ như vậy nhất định là một vị tiền bối cao nhân.

Làm sao một người như vậy mà ngay cả điều cơ bản nhất như hệ thống cấp bậc võ giả cũng không dạy cho đồ đệ chứ?

Chỉ có hai khả năng: Một, Trình Kiêu đang nói dối. Hai, vị cao nhân kia là một lão hồ đồ.

Trình Kiêu đã hỏi xong những gì mình muốn biết, bèn đứng lên nói: “Tôi để số điện thoại lại cho bà, chờ bà tìm được những dược liệu tôi muốn thì hãy gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.” Ông Lôi cung kính gật đầu, tư thái ưu nhã trước đó cũng không dám bày ra trước mặt Trình Kiêu nữa.

“Ừm, tôi đi về trước.” Trình Kiêu xoay người rời đi.

“Chờ chút đã, thần y còn chưa nói cần bao nhiêu thù lao đấy?” Ông Lôi hỏi. Nếu như Trình Kiêu không cần thù lao, bà lo lắng Trình Kiêu sẽ cho bà leo cây.

“Chuyện thù lao thì chờ sau khi trị khỏi bệnh của bà rồi nói, hiện tại tôi chưa nghĩ ra mình muốn cái gì.”

Nói xong, Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng thong dong rời đi.

Ninh Cát Sơn trở lại cửa viện, nói với Ông Lôi: “Ông Lôi, tôi đi tiễn Trình thần y về trước!”

“Làm phiền Viện trưởng Ninh!” Ông Lôi chắp tay nói.

Đọc truyện chữ Full