DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 72

CHƯƠNG 72

Thằng con phá gia này xem sòng bạc là ngân hàng sao?

Vẻ mặt Lôi Hồng Húc vẫn rất bình thản, tựa như hết thảy đều là đương nhiên, rõ ràng con hàng này sớm đã quen rồi.

Đẩy 3 tỷ thẻ đến trước mặt Trình Kiêu, Lôi Hồng Húc móc ra một điếu xì gà, phục vụ lập tức nâng hai tay châm thuốc cho anh ta.

Lôi Hồng Húc rít lấy một hơi nhả ra một vòng khói, hào phóng nói: “Trình Kiêu, cứ chơi thoải mái đi, thắng là của anh, còn thua tính cho tôi!”

Trình Kiêu tiếp nhận đống thẻ, ném thẻ tử kim lên bàn nói: “Tôi không có thói quen không làm mà hưởng.”

Phục vụ liếc nhìn Lôi Hồng Húc đang có chút kinh ngạc, vẻ mặt dò hỏi.

Lôi Hồng Húc cười ha ha nói: “Được, nghe lời anh!”

Phục vụ cầm lấy thẻ của Trình Kiêu cà 3 tỷ.

Đám người Lý Ngôn nhìn thấy cảnh này, hơi kinh ngạc nói: “Thằng oắt này dám cà 3 tỷ mà mặt không đổi sắc chút nào? Sao tôi có cảm giác anh ta không giống cái tên vô dụng trước kia nhỉ?”

Triệu Cương cười lạnh: “Phô trương ra vẻ cả thôi, lát nữa chút tiền ấy mất sạch, để xem anh ta còn bình tĩnh nổi không!”

Vương Hiểu Hi khoác tay Tôn Mạc, kinh ngạc nói: “Mạc, tiền của Trình Kiêu là cậu cho anh ta sao? 3 tỷ lận đấy, anh ta lấy tiền ở đâu ra?”

Sắc mặt Tôn Mạc lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp: “Chắc là Chủ tịch Lôi cho anh ta tiền.”

“Chủ tịch Lôi lại còn cho tiền? Rốt cuộc Trình Kiêu có chỗ nào đáng để ông ấy làm như vậy chứ?” Vương Hiểu Hi không hiểu nổi.

Đây cũng chính là vấn đề Tôn Mạc muốn biết.

“Cậu cả Lôi, hay là chúng ta chơi poker trước, anh thấy sao?” Lý Ngôn cười nói.

“Tùy, mấy người muốn chơi cái gì, chúng ta chơi cái đó!” Nét mặt Lôi Hồng Húc kiêu ngạo.

“Trình Kiêu, còn anh thì sao?” Lý Ngôn nhìn về phía Trình Kiêu.

“Tùy.” Trình Kiêu bình thản đáp. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôn Mạc nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: “Trình Kiêu, anh phải suy nghĩ cho kỹ. Cho dù Chủ tịch Lôi cho anh một ít tiền, nhưng chơi mấy trò bài bạc này chút tiền đó chẳng ăn thua gì đâu!”

Lôi Hồng Húc cười xấu xa nói: “Ý cô là mang số tiền này về nhà đưa cô giữ mới là an toàn nhất, tin cậy nhất đúng không?”

Tôn Mạc đúng là có suy nghĩ này, Trình Kiêu trên danh nghĩa là chồng của cô, tiền của Trình Kiêu có một nửa là của cô.

Thế nhưng bị Lôi Hồng Húc nói trúng tim đen, Tôn Mạc tự nhiên sẽ không thừa nhận: “Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy trắng tay ra về!”

Trình Kiêu chỉ cảm thấy những lời này dối trá vô cùng, làm anh có chút mất kiên nhẫn: “Bắt đầu đi!”

“Được, chia bài đi!” Lý Ngôn nói với nhân viên bên cạnh.

Poker có thể nói là trò chơi bình thường nhất, thuộc dạng phổ biến với số đông, quy luật cũng đơn giản. Ngay cả người chưa từng vào sòng bạc như Trình Kiêu cũng có thể hiểu được.

Mấy người đàn ông ngồi trên chiếu bạc mỗi người một vẻ, nhưng ai cũng giống như đang chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến sắp sửa xảy ra, bầu không khí hết sức ngưng trọng.

Mấy cô gái như Tôn Mạc đứng ở xung quanh quan sát tình huống.

Đọc truyện chữ Full