DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 245

CHƯƠNG 245

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham đi đến trước người bệnh nhân, bắt đầu chăm chú quan sát.

Bây giờ Trung y suy thoái, trước kia nhìn nghe hỏi sờ, bây giờ bác sĩ biết những này cũng không nhiều.

Cho nên, muốn không dùng dụng cụ khám bệnh, đối với rất nhiều bác sĩ hiện tại mà nói là chuyện tương đối khó khăn .

Đương nhiên, trong đó cũng không thể bài trừ có bác sĩ cao minh chân chính, chỉ bằng vào một chữ nhìn trong Trung y, là có thể khám ra bảy tám phần bệnh của bệnh nhân.

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham vây quanh bệnh nhân trọn vẹn nhìn nửa giờ, trong quá trình khám lại là bắt mạch, lại là bệnh nhân há miệng xem lưỡi, mất một hồi thật lâu.

Mà Trình Kiêu, từ đầu đến cuối, đều không hề rời đi chỗ ngồi.

Dưới đài, đám học sinh Trương Nham nhìn thấy Trình Kiêu thờ ơ, bắt đầu cười lạnh.

“Thấy không, Trình Kiêu hoàn toàn không đi xem bệnh, xem ra cậu ta chuẩn bị trực tiếp bỏ cuộc!”

Trương Nham đắc ý cười lạnh nói: “Hừ, tôi cũng đã sớm nói, đồ vô dụng ăn bám, sao có thể là thần y, Viện trưởng Ninh bị hắn ta lừa rồi!”

“Anh Nham nói rất đúng, vẫn là anh Nham có ánh mắt!” Có bạn học vội vàng nịnh nọt Trương Nham.

Chung Phi Vũ nhìn Trình Kiêu lạnh nhạt trên đài, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra khinh thường: “Trình Kiêu, đều đến lúc này, thế mà cậu còn có thể nhịn được?”

“Tôi rất hiếu kì, đến tột cùng là cậu thật sự có dựa vào, vẫn là cố ý ở chỗ này giả vờ giả vịt!”

Giờ phút này, liền ngay cả Ninh Cát Sơn cũng bắt đầu lo: “Trình thần y đây là có chuyện gì? Vì sao không lên trước xem bệnh nhân?”

“Chẳng lẽ cậu ấy giận giáo sư Mạc, cố ý giận dỗi giáo sư Mạc? Nhưng cậu ấy lại cam đoan có thể thắng mà, coi như muốn giận dỗi Mạc Hoa Đình, cũng không phải là lúc này!”

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham rốt cục xem xong, trở lại chỗ ngồi.

Nhìn thấy Trình Kiêu vẫn ngồi tại chỗ bất động như cũ, Mạc Hoa Đình nhíu mày hỏi: “Sao cậu còn không đi khám bệnh?”

Trình Kiêu nhìn Mạc Hoa Đình một chút, thản nhiên nói: “Bác sĩ cao minh chân chính, xem sắc mặt, nhìn dáng người, ngửi khí, có thể biết bệnh tình bệnh nhân. Cần dùng dụng cụ kiểm tra, bắt mạch hỏi bệnh, đều là lang băm.”

Mạc Hoa Đình hung hăng trợn mắt nhìn Trình Kiêu một cái, phẫn nộ quát: “Nhóc con, tôi nhịn cậu lâu rồi. Xem ở trên mặt mũi Viện trưởng Ninh, tôi mới đáp ứng để cậu tham gia so đấu cấp đạo sư, nhưng cậu đến bây giờ thế mà còn nói hươu nói vượn!”

“Cái gì mà nhìn dáng người, ngửi khí. . . . . . là nói bậy nói bạ, rắm chó! Như cậu nói vậy, người của toàn thế giới đều là lang băm!”

Tô Thanh Nham cũng trào phúng nói: “Nhóc con, hôm nay ngồi đây đều là danh y có danh tiếng, cậu muốn dùng những biện pháp giang hồ lừa dối qua quan, không có khả năng.”

“Nếu như cậu thật có bản lĩnh, vậy liền thành thành thật thật đi xem bệnh. Nếu như không, vậy liền trực tiếp nhận thua, đừng ở đây khiến chúng tôi mất mặt xấu hổ!”

Liền ngay cả bọn người Vu Minh Vọng Tần Châu, cũng làchỉ trỏ đối với Trình Kiêu.

Trong ba người, Tưởng Chính Anh tính cách nhất ngay thẳng cười lạnh nói: “Nhóc con này rốt cuộc là ai, lại dám ở chỗ này nói hươu nói vượn! Bên Hà Tây tại sao lại để một nhóc con ngông cuồng tự đại như thế tham gia so đấu cấp đạo sư?”

Vu Minh Vọng ha ha cười nói: “Tại sao lại để một tên nhóc con tham gia so đấu cấp đạo sư như thế, đây là việc của bên Hà Tây. Về phần trong miệng nhóc con này nói những thứ đó, chúng ta sống lâu rồi nhưng vẫn là lần đầu nghe được.”

Đọc truyện chữ Full