DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 368

CHƯƠNG 368

Thẩm Dũng cũng gật đầu đồng ý, nói: “Đúng vậy, nói không chừng ngày mai liền sẽ chết đầu đường.”

Trương Manh uống rượu xong, đứng người lên nói: “Các cậu tiếp tục, tôi đi về trước!”

“Đi thong thả!” Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy đứng lên đưa tiễn.

Trương Manh rời đi, Thẩm Dũng nhìn về phía Điền Thúy Thúy hơi mất hồn mất vía: “Thế nào? Chẳng lẽ thật đúng là đã bị tên nghèo kia đả kích? không phải đâu hả!”

Điền Thúy Thúy đích thật bị sự bá đạo mà Trình Kiêu đột nhiên tỏ ra mà làm cho chấn động, dù sao cũng đã từng là đại đế Thương Sinh, dù là một tia khí tức đều không phải là một kẻ thân thể phàm nhân có khả năng tiếp nhận được.

Có điều, Điền Thúy Thúy chắc chắn sẽ không thừa nhận. Nếu như bị người ta biết cô ta thế mà bị tên nghèo Trình Kiêu dọa sợ, còn không bị người cười rơi răng hàm ư!

“Không có việc đó, em chính là cảm giác anh ta thật đáng buồn, hơi có cảm xúc mà thôi.”

“Chúng ta cũng đi thôi, nhìn thấy anh ta làm ở đây, em đã không muốn chơi ở chỗ này.” Điền Thúy Thúy thúc giục nói.

“Ừ, nghe em!” Thẩm Dũng mỉm cười, lộ ra sự quan tâm.

Hai người Điền Thúy Thúy rời đi, Trình Kiêu ngồi trong một góc tại quầy bar, âm thầm suy tư.

Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra chị Lạc Lạc đã sớm nhìn thấy, nhưng cô ta không có ra mặt.

Trình Kiêu mơ hồ hiểu rõ dự định của chị Lạc Lạc.

“Có lẽ chị ta là muốn mình mau chóng rời đi.”

Càng như vậy, Trình Kiêu ngược lại càng hiếu kì, quán bar rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để chị Lạc Lạc phải gấp gáp đuổi mình rời đi như vậy.

Lúc này, bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, sao anh còn chưa đi?”

Trình Kiêu quay đầu nhìn lại, một cố gái mập mạp mặc quần áo nhân viên phục vụ, đang cẩn thận nhìn Trình Kiêu, như có lời gì muốn nói với Trình Kiêu.

“Viên Viên, cô còn chưa đi à!” Trình Kiêu bỗng nhiên hơi ngạc nhiên và vui vẻ, Viên Viên cũng giống như anh, là người cũ của quán bar, mà Viên Viên làm việc ở đây còn lâu hơn cả anh.

Viên Viên nhìn chung quanh, sau đó vội vàng kéo tay Trình Kiêu đi, gấp giọng nói: “Đi theo tôi.”

Trình Kiêu bị Viên Viên kéo đến đi vào một gian phòng, bên trong không ai.

“Trình Kiêu, quán bar xảy ra chuyện anh biết không?” Viên Viên nói câu đầu tiên, chỉ là nói chuyện này.

Quả là thế!

Lúc này, Trình Kiêu ngược lại trở lại bình tĩnh.

“Đã xảy ra chuyện gì? Chị Lạc Lạc đóng cửa quán bar, cũng có liên quan với chuyện này sao?” Trình Kiêu hỏi.

Viên Viên gật gật đầu: “Ngay trong lúc cậu được nghỉ hè, một nữ nhân viên phục vụ mới tới quán bar đắc tội Lỗ gia, Lỗ gia muốn mang cô ta đi, chị Lạc Lạc vì cứu nữ sinh kia, trở mặt với Lỗ gia.”

“Kết quả Lỗ gia không biết dùng thủ đoạn gì, vậy mà để nữ sinh kia cắn ngược lại chị Lạc Lạc một ngụm, nói chị Lạc Lạc ép buộc cô ta. . . . . .”

Câu nói kế tiếp Viên Viên nói không nên lời, nhưng Trình Kiêu hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đây là thủ đoạn vu oan đối thủ cạnh tranh thường dùng đấy.

Viên Viên tức giận nói: “Nữ sinh kia thật sự là vong ân bội nghĩa, chị Lạc Lạc vì cô ta không tiếc trở mặt cùng Lỗ gia, cô ta lại trái lại vu hãm chị Lạc Lạc.”

Đọc truyện chữ Full