DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 371

CHƯƠNG 371

Lỗ Thủy Sinh đắc ý đi đến bên người chị Lạc Lạc, cười xấu xa nói: “Làm thế này mới đúng mà! Phụ nữ, ngoan ngoãn nghe lời mới đáng yêu!”

Nói rồi, Lỗ Thủy Sinh vươn một tay sờ khuôn mặt trơn mềm của chị Lạc Lạc.

Chị Lạc Lạc cố nén xuống nỗi buồn nôn trong cổ họng, khuất nhục nhắm mắt lại.

Viên Viên đứng một bên lo mà dậm chân: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trình Kiêu, anh nhanh nghĩ biện pháp! Không thể để cho tên lưu manh kia khi dễ chị Lạc Lạc đâu!”

“A, Trình Kiêu đâu?”

Ngay lúc cái tay Lỗ Thủy Sinh kia sắp đụng chạm đến khuôn mặt bóng loáng như ngọc xinh đẹp của chị Lạc Lạc, một bàn tay duỗi ra, bắt lấy tay hắn ta.

Bàn tay kia gầy gò, nhưng lại kiên cố, giống như trụ chống trời!

“Nhóc con, cậu muốn chết sao? Dám động thủ với tôi!” Lỗ Thủy Sinh bỗng nhiên bị người ngăn cản, lập tức giận dữ.

Chị Lạc Lạc hơi sững sờ: “Trình Kiêu tới lúc nào ?”

Có điều bây giờ rõ ràng không phải lúc truy cứu vấn đề này, chị Lạc Lạc vội vàng hô lên: “Trình Kiêu, mau trở về! Cậu đã không phải là người của quán bar, chớ xen vào việc của người khác!”

Chị Lạc Lạc nhìn rất rõ ràng, Lỗ Thủy Sinh vừa rồi đã động sát cơ.

Trình Kiêu nhìn chị Lạc Lạc lo lắng, mỉm cười: “Đây chính là nguyên nhân chị đuổi đi tất cả mọi người?”

“Chị Lạc Lạc, chị thật đúng là không phải một nhà tư bản hợp cách!”

Chị Lạc Lạc không biết vì sao giờ phút này Trình Kiêu còn có thể chuyện trò vui vẻ cùng cô ta, nhưng cô ta cũng rất rõ ràng, nếu như Trình Kiêu còn không đi, Lỗ Thủy Sinh thật sẽ giết Trình Kiêu.

“Trình Kiêu, cậu đi nhanh đi! Chuyện này không có liên quan gì với cậu, cậu không cần thiết chen vào!” Chị Lạc Lạc lo thật, cô ta luôn luôn thong dong ưu nhã, lần đầu tiên gấp gáp tới mức xém chút nữa chảy cả nước mắt.

Lỗ Thủy Sinh hừ lạnh nói: “Muốn đi? Quá muộn rồi!”

“Người đâu, đánh chết nhóc con này cho tôi!” Lỗ Thủy Sinh quát to một tiếng.

“Vâng!” Hơn mười người thanh niên kia cùng kêu lên.

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói với chị Lạc Lạc: “Chị Lạc Lạc, tôi giúp chị giáo huấn đám lưu manh này!”

“Mẹ nó, cái đồ đần này ở đâu ra, vậy mà dõng dạc như thế!”

“Chúng ta nhiều người như vậy, hắn ta lại còn dám cậy mạnh!”

“Đánh hắn ta, đánh chết hắn ta!”

Một đám thanh niên nhao nhao mắng to.

Hơn mười người thanh niên rất nhanh đã xông lên, có điều ngã xuống cũng rất nhanh.

Những người này đều là lưu manh, dù chỉ một quyền thủ hắc quyền, đều có thể tuỳ tiện đánh bại mười người họ.

Huống chi là tu tiên giả như Trình Kiêu.

Trực tiếp một quyền một tên, không đến một phút đồng hồ, những người này đều nằm kêu rên trên mặt đất.

Chị Lạc Lạc kinh ngạc nhìn về Trình Kiêu, không thể tin được há hốc miệng.

Trong ấn tượng của cô ta, Trình Kiêu vẫn luôn là người có tính cách chất phác, bị khi dễ cũng không dám lên tiếng.

Đọc truyện chữ Full