DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 11: Đại sư võ đạo

Còn bên kia, đám người Lý Việt Trạch gần như trợn tròn mắt sau khi thấy Diệp Thành vẫn nguyên vẹn bước ra!

Bọn họ còn cho rằng cô Thẩm đích thân đến là để đối phó với Diệp Thành.

Nếu Diệp Thành dám khiêu khích gây hấn với người của Hồng Ngũ gia thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Không ngờ rằng anh lại nguyên vẹn rời khỏi đó!

Nhìn thấy Diệp Thành bước ra ngoài mà lại không thèm nhìn tới đây, mấy người không khỏi khó hiểu.

Lý Việt Trạch nói: "Diệp Thành này nhất định là bị Hồng Ngũ gia dọa cho chết khiếp rồi, hơn nữa phải trả giá rất đắt mới có thể thoát thân. Như thế nên mới chạy mất tăm, nhất định không có mặt mũi gặp chúng ta".

Trần Phong cũng hùa theo: "Đúng vậy, có lẽ là đã bị Hồng Ngũ gia đánh cho chết khiếp rồi."

Bạch Tiểu Huyên nói với vẻ mặt khó chịu: "Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người cứu chúng ta, nói anh ấy như vậy không tốt lắm đâu".

Lý Việt Trạch nói với vẻ chế nhạo: "Tiểu Huyên, em phải biết rằng anh ta chỉ là một tên vô dụng bất tài, cho dù anh ta có làm cái gì cũng không được đồng tình!"

Lý Cẩm Vi mặt mũi bầm dập cáu kỉnh trợn tròn mắt, khinh thường nói: "Bây giờ là tiệc đính hôn của anh ta với chị Tiểu Huyên, anh ta cứ đi như vậy sao?"

Khổng Uyển Doanh phụ họa, nói với Bạch Tiểu Huyên: "Đúng vậy, Tiểu Huyên, anh ta còn là vị hôn phu của cô".

Cảm xúc của Bạch Tiểu Huyên rối bời, không hiểu sao cả, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mác.

Diệp Thành sẽ không quan tâm những người này nghĩ gì, anh đã ngồi trên chiếc Rolls Royce mà Thẩm Minh Nhan tặng cho anh.

Hồng Ngũ gia sớm đã khéo léo sắp xếp để người của mình đưa cô gái đang hôn mê vào ghế sau, còn Thẩm Minh Nhan đích thân làm tài xế để thể hiện sự chân thành của mình.

Nếu như bị người khác nhìn thấy, e là mọi người sẽ trầm trồ lên rằng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Thẩm lại hạ mình làm tài xế?

Rất nhanh sau đó, Thẩm Minh Nhan đã lái xe đến núi Vân Đỉnh và giới thiệu: "Anh Diệp, đây là biệt thự có vị trí cao nhất và trang trí sang trọng nhất ở núi Vân Đỉnh. Là ông tôi đặc biệt yêu cầu tôi tặng nó cho anh để bày tỏ lòng biết ơn".

Diệp Thành không nói gì, anh nhắm mắt cảm nhận một cách kỹ càng rồi mới chậm rãi gật đầu.

Núi Vân Đỉnh xứng danh là nơi có phong thủy tốt, là một địa danh nổi tiếng, biệt thự tọa lạc ở điểm cao nhất của ngọn núi với vị trí đắc địa, ngay cả người bình thường sống trong đó cũng cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng chứ đừng nói đến bản thân anh.

Đoán chừng, tốc độ tu hành ở biệt thự này có thể tăng lên 30%, chưa kể nó hướng ra sông Thương Lan và phong cảnh cũng rất đẹp.

Sông Thương Lan dài hằng nghìn dặm, bắt đầu từ Côn Lôn và hòa vào Đông Hải, gần như đã nuôi dưỡng nền văn minh của toàn bộ khu vực Hoa Đông. Nơi đây có điểm khác biệt thần bí so với những nơi khác.

Diệp Thành mặc kệ hai người bọn Thẩm Minh Nhan, anh đi về phía biệt thự Vân Đỉnh.

Nhìn bóng của Diệp Thành dần dần biến mất trong màn đêm, Thẩm Minh Nhan cau mày.

Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và khẽ nói: "Ông ơi, đồ ông tặng, anh ấy nhận mọi thứ mà không hề do dự!"

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Giọng của Thẩm Thiên Minh vang lên từ trong điện thoại: “Cháu đi chuyến này cũng khổ rồi, về sớm một chút, nhân cơ hội đả thông kịch mạch, cháu phải chăm chỉ tu luyện!”

Thẩm Minh Nhan cau mày, nhịn không được mà nói: "Ông ơi, theo con món quà cảm ơn này hơi lớn rồi. Tuy anh ta đã giúp con đột phá tu vi tầng một, nhưng mặt dây chuyền của con cũng đã đưa cho anh ta rồi, chẳng lẽ tiền và xe hơi sang trọng không đủ trả sao? Tại sao lại tặng cả biệt thự Vân Đỉnh!"

“Tiểu Nguyệt.” Thẩm Thiên Minh ở đầu dây bên kia thở dài, “Có một số chuyện bản thân chưa trải qua nên con không hiểu, nhưng về Trình Bác Hiên này, thì con nên biết.”

Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Thẩm Minh Nhan đột nhiên nghiêm túc: "Ý ông là Trình Bác Hiên, người đứng đầu gia tộc họ Trình ở tỉnh Tô Nam?"

Thẩm Thiên Minh bình tĩnh nói: "Đúng vậy, gia tộc họ Thẩm chúng ta ở Hoa Đông sở dĩ chúng ta bị nhà họ Trình trấn áp là bởi vì Trình Bác Hiên này. Ông ta là một đại sư võ đạo nổi tiếng trong nước, và chính vì anh ta mà họ Trình mới có thể xưng vương xưng bá ở tỉnh Tô Nam này, khiến cho mọi thế lực nhượng bộ ba phần".

“Đại sư võ đạo?” Thẩm Minh Nhan kinh ngạc kêu lên: “Nhà họ Trình mà cũng có Đại sư võ đạo ạ?

Thẩm Thiên Minh lại thở dài nói: "Đúng vậy, hơn thế nữa đại sư võ đạo nhà họ Trình cũng không phải chỉ có mình ông ta, nếu như không có ông ta thì nhà họ Trịnh nhất định không được mạnh như ngày hôm nay!"

Thẩm Minh Nhan dường như hiểu ra được gì đó, cô ta hỏi: "Vì vậy mà... ông muốn Diệp Thành đối đầu với Trịnh Bác Hiên?"

Thẩm Thiên Minh hít sâu một hơi nói: "Người này rất có thể là đại sự võ đạo, đối với cậu ta mà nói, chúng ta chỉ có thể dốc hết sức lôi kéo, nịnh nọt, cũng như không được đắc tội. Có vẻ cậu ta vừa mới đặt chân vào xã hội này". Chúng ta là gia tộc đầu tiên cậu ta tiếp xúc, chỉ cần chúng ta gây thiện cảm tốt ngay từ đầu, sau này dựa vào cậu ta để chống lại nhà họ Trịnh cũng không phải là không thể!"

“Ồ, ra vậy!” Thẩm Minh Nhan hít sâu rồi gật đầu.

Mà Diệp Thành lúc này đã bước vào biệt thự, anh thản nhiên đặt cô gái bất tỉnh lên giường, chăm chú nhìn.

Cho dù kiếp trước anh là tiên đế, đã từng gặp vô số những tiên nữ xinh đẹp, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này, anh vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Rõ ràng là một khuôn mặt không hề trang điểm chút nào nhưng lại khiến cho người ta thấy vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thậm chí nhìn lâu thêm một chút lại khiến cho người ta có cảm giác mắt chẳng muốn rời.

Đôi chân dài thon thả của cô gái này đáng tiếc lại có tỉ lệ không được đẹp lắm. Dù cho chiếc váy không thể che lấp được khuyết điểm ấy nhưng lại để lộ ra làn da vô cùng nõn nà trắng tinh. Làm cho người ta nhịn không được, chỉ muốn nắm chặt trong tay tận hưởng.

Vóc dáng của cô gái nóng bỏng khác thường, đường cong mượt mà và đầy đặn khiến bao chàng trai phải mong muốn có được.

Sự kết hợp giữa khuôn mặt của thiên thần và thân hình của ác quỷ là vật kí chủ của linh hồn Thiên Hồ.

Nếu cô ấy có thể dấn thân vào con đường tu tiên, đợi đến khi tu vi cô ấy đại thành, sẽ đủ sức mê hoặc tất cả chúng sinh, khuynh nước khuynh thành, thậm chí những người mạnh ở cấp Nguyệt Anh cũng khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.

Nhưng thứ mà Diệp Thành muốn tất nhiên không phải là dung mạo này, mà là mái tóc dài như ngọc đen của cô gái.

Tóc của vật kí chủ linh hồn Thiên Hồ thực chất là một loại vật liệu vô cùng quý giá, gọi là tơ xanh của Thiên Hồ, có tác dụng thần kỳ cả về luyện đan dược hay là pháp bảo, thậm chí có thể chế tạo thành một loại độc tình, thiên hạ không gì có thể sánh bằng.

Sau khi lấy một sợi tóc dài trên người cô gái, Diệp Trần ung dung bước ra khỏi phòng ngủ, hoàn toàn coi cô gái quyến rũ sau lưng anh như không khí.

Kiếp trước anh là tiên đế cao cao tại thượng, có bao nhiêu nữ thần, tiên nữ chủ động ôm ấp anh, không có lý do gì anh không thể cầm lòng được với một con tiểu Thiên Hồ bây giờ còn không tỉnh táo, quan trọng hơn là, anh đang có một kế hoạch lớn phía sau nữa.

Đó là luyện hóa toàn bộ sông Thương Lan, biến căn biệt thự có phong thủy rất tốt này thành nơi tu tiên của chính mình!

Diệp Thành lập tức ngồi xếp bằng, chuẩn bị tu luyện.

Kiếp trước Diệp Thành đã là một tiên đế, đạt đến cảnh giới cao nhất của Độ Kiếp, anh đã tiếp xúc với vô số công pháp, bây giờ phải bắt đầu lại, anh lập tức bắt đầu chọn những công pháp phù hợp.

Nhiều loại công pháp lần lượt lướt qua tâm trí anh, như "Bạch Niệm Thần Pháp", "Bá Thiên Ngự Thể Quyết", "Thiên Luân Đại Mạch" lần lượt xuất hiện, nhưng lần lượt bị anh loại trừ.

Linh khí ở trái đất quá mỏng, có vài công pháp cũng không đủ chống đỡ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh quyết định tu luyện "Tứ Tượng Huyền Công", đến nay vẫn là tuyệt kỹ độc môn của Linh thú phong, càng tu luyện ở nơi linh khí yếu ớt, càng đạt hiệu quả cao hơn. Sau khi luyện được tuyệt kỹ, người tu hành sẽ bền bỉ như Huyền Vũ, dẻo dai như Thanh Long, Mạnh cuồng như Bạch hổ và linh hơn cả Chu tước.

Ngay lập tức, anh nhắm mắt lại và bắt đầu vận khí lưu thông tâm pháp "Tứ Tượng Huyền Công" trong cơ thể mình.

Diệp Thành chuyên tâm tu hành, tuy rằng không có khoa trương tới nỗi bế quan trăm ngàn năm như kiếp trước, nhưng cả đêm trôi qua trong nháy mắt.

Khi bầu trời dần hiện ra trắng xóa, một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp núi Vân Đỉnh.

"Aaaa!"

Tỉnh lại từ trạng thái thiền định, Diệp Thành khó chịu cau mày, đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Anh nhìn thấy cô gái khóe mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ cong lên đầy uất ức, giọng nói càng lớn hơn khi nhìn thấy Diệp Thành bước vào cửa, tức giận nói: "Thằng khốn, mày đã làm gì tao?!"

Diệp Thành không kiên nhẫn đi dỗ người khác, anh lạnh lùng nói: "Câm miệng."

- ------------------

Đọc truyện chữ Full