DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Sống Lại, Ta Trở Thành Kiều Thê Của Quyền Thần
Quyển 1 - Chương 33: Học không hết không cho phép ăn cơm

Còn chưa kịp thể hiện ra nữ nhi gia thẹn thùng đâu, chăn đột nhiên bị Tiêu Dịch xốc lên.

Một bộ váy ngắn từ đâu bay tới chùm xuống đầu.

Tiêu Dịch đứng dậy thay quần áo, đưa lưng về phía nàng:" Rời giường đọc sách."

Nam Bảo Y ôm váy ngắn, tức giận:" Nam nữ hữu biệt, nhị ca ca nên kiêng kỵ chút!"

" Huynh muội nhà mình, ta còn có thể đối với ngươi làm cái gì?"Tiêu Dịch quay người, trong mắt hẹp chứa đựng đầy bắt bẻ," Hay là nói, ngươi căn bản không coi ta là ca ca?"

Áo quần hắn mở rộng, lộ ra cơ ngực tráng kiện rắn chắc.

Kiếp trước kiếp này, Nam Bảo Y còn là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh kích thích như thế.

Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt lại:" Ta tất nhiên coi ngươi là ca ca!"

Tiêu Dịch cười lạnh," Cho ngươi thời gian nửa khắc rửa mặt thay quần áo dùng bữa, sau đó đi thư phòng đọc sách."

Nam Bảo Y gấp.

Nàng trơ mắt nhìn hắn đi xa, một bên mặc quần áo một bên nói:" Một khắc làm sao đủ? Ta ta ta, ta còn muốn tô son điểm phấn trang điểm...."

" Nửa khắc đồng hồ."

"....."

Muốn khóc!

Nam Bảo Y thích chưng diện.

Vì muốn trải búi tóc song hoà xinh đẹp, nàng hi sinh thời gian dùng đồ ăn sáng, vội vàng chạy đi thư phòng.

Nàng ôm lấy< Luận Ngữ> đứng dưới cửa phía tây, lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Dịch một cái, hắn đang tập viết theo chữ mẫu.

Nàng hiếu kì:" Nhị ca ca hôm nay không tới thư viện gia tộc học sao?"

Đối phương không phản ứng nàng.



" Làm giá cái gì...." Nàng nho nhỏ tiếng.

" Đọc sách."

Tiếng dữ dằn răn dạy truyền đến, Nam Bảo Y thân thể nhỏ run lên, lật ra trang sách lớn tiếng đọc.

Đọc hai khắc đồng hồ, nàng lại lặng lẽ ngoái nhìn.

Trên ghế bàng không bóng người, Tiêu Dịch khẳng định là đi ra ngoài ăn một mình.

Nàng hữu khí vô lực tựa trước cửa sổ, ủy khuất ba ba sờ lên bụng lép xẹp, bỗng nhiên nhìn thấy trên bệ cửa sổ bày một chậu mẫu đơn.

Mẫu đơn vô cùng tươi tốt, nho nhỏ thấp thấp một đám, vậy mà kết mấy chục bông nụ sắp nở, cùng một đoá nụ hoa lại có hai màu đỏ tía cùng phấn trắng, hết sức kỳ là hiếm có.

" Trong phủ từ khi nào lại nhiều thêm chủng loại mẫu đơn này, thật là đẹp mắt."

Nàng để sách xuống, đem nụ hoa đều hái xuống, lại tìm kim khâu, nghiêm túc đem nụ hoa bắt đầu xuyên lại.

Nàng làm một xuyên vòng tay nụ hoa thật dài, đem đeo trên cổ tay.

" Xuỵt, Kiều Kiều!"

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gọi khẽ.

Nam Bảo Y ghé vào trên cửa sổ nhìn lại, tiểu đường tỷ ngồi xổm dưới cửa như trộm, mở mắt hạnh to tròn," Ta nghe nói gần đây ngươi mười phần cố gắng, bởi vậy tới nhìn một cái. Ngươi nhìn, ta mang theo bánh ngọt cho ngươi này!"

Nam Bảo Y cảm động, " Châu Châu, ngươi tới quá đúng thời điểm nha."

Nam Bảo Châu nhìn nàng ăn bánh ngọt, nhỏ giọng nói:" Hôm qua bên tam thúc xảy ra chuyện."

" Cha ta thế nào?"

" Không phải là nhà chúng ta cùng những cái thân thích kia đoạn tuyệt không qua lại sao? Nghe nói bọn hắn ghi hận trong lòng, một nhà Nam Tiểu Thiến kích động, nhao nhao đi tìm Nam Yên nói chuyện. Còn đem trạch viện tam thúc thêu nện đến rối tinh rối mù!"

" Thật?"

Nam Bảo Y hai mắt sáng lấp lánh. (ahr)

" Lừa ngươi làm cái gì? Ta còn nghe nói, Nam Yên ra ngoài mua kim khâu, bị Nam Tiểu Thiến mang theo một đám cô nương hung hăng đánh cho một trận, bây giờ mặt mũi đều bầm dập nằm ở nhà đâu! Kiều Kiều, ta một chút cũng không cảm thấy nàng đáng thương, là đáng đời!"

" Vậy ngươi biết hiện tại cha ta thế nào không?"

Nam Bảo Châu lắc đầu.

Nàng thấy Nam Bảo Y khoé miệng dính mảnh vụ bánh ngọt, thế nên cầm khăn tay lau cho nàng," Kiều Kiều, ngươi ăn vội như vậy, có phải là chết đói? Tiêu Dịch đối với ngươi cũng thật là quá độc ác!"

" Ngô....."

Nam Bảo Y trông thấy Tiêu Dịch chắp tay xuất hiện sau lưng Nam Bảo Châu.

Nàng khẩn trương trừng mắt Nam Bảo Chậu.

Nam Bảo Châu thu hồi khăn, thao thao bất tuyệt:" Ta nhớ lúc trước ngươi thường xuyên mắng hắn, nói hắn âm lãnh thâm trầm, giống như rắn độc mai phục ở nơi hẻo lánh, mà ngươi chính là mèo bắt rắn, sớm muộn cũng cho hắn biết mặt. Thế nhưng là Kiều Kiều, ngươi bây giờ sao lại nghe lời hắn như vậy nha? Ài, ngươi nháy mắt làm gì, hay là trong mắt có hạt cát bay vào? Ta giúp ngươi thổi thổi một chút được không?"

Nam Bảo Y muốn khóc.



Nam Bảo Châu rốt cuộc cảm giác được phía sau lạnh lẽo.

Nàng vô ý thức quay đầu, lập tức lỗ tai cũng bị hù dựng lên.

Nàng chột dạ ho khan hai tiếng:" Cái kia, Kiều Kiều, ngươi đi học cho giỏi, phải nghe lời nhị ca nói nha! Ta ta ta, ta còn có việc liền đi trước nha!"

Kẻ đầu têu nhanh như chớp chạy xa.

Nam Bảo Y không dám nhìn tới sắc mặt Tiêu Dịch, vội vàng ôm lấy <Luận Ngữ> bắt đầu đọc.

Tiêu Dịch nhảy cửa sổ mà vào.

Hắn đứng phía sau tiểu cô nương, thân ảnh cao lớn đem toàn bộ nàng bao lại.

Hắn từ trên cao liếc nhìn xuống nàng," Rắn độc? Mèo?"

" Nhị ca ca, ta sai rồi!" Nam Bảo Y trong mắt ngập tràn nước," Ngài đại nhân đại lượng không chấp nhặt tiểu nhân, cũng đừng cùng ta so đo! Ta đã đọc xong một phần mười< Luận Ngữ> ngài có muốn kiểm tra một chút...."

Nàng cung kính trình lên sách.

Tiểu cô nương thái độ cung kính nịnh nọt, Tiêu Dịch có chút hưởng thụ.

Hắn tiếp nhận sách, tuỳ ý kiểm tra mấy câu, tiểu cô nương đọc thuộc lòng như lưu, một chữ cũng không sai.

Hắn không khỏi nhíu mày.

Đầu óc rõ ràng rất tốt, học cũng nhanh, làm sao ngày bình thường lại biểu hiện như một thằng ngốc...

Hắn đem sách trả lại cho Nam Bảo Y.

Đang muốn ban thưởng cho nàng thời gian nửa khắc nghỉ ngơi, bỗng nhiên hắn trông thấy bồn cây mẫu đơn trên bệ cửa sổ.

Cả bồn đều bị lột trọc, ngược lại trên cổ tay tiểu cô nương lại nhiều hơn một vòn tay nụ hoa tinh xảo....

Nam Bảo Y phát giác được ánh mắt của hắn, đắc ý giơ cổ tay lên," Nhị ca ca, đây chính là vòng tay nụ hoa của ta, mang trên cổ tay không chỉ xinh đẹp, còn rất thơm nữa! Ngươi ngửi, có thể thấy mùi thơm nha!"

Tim Tiêu Dịch nhỏ máu.

Hoa của hắn, Lạc Dương Cẩm của hắn!

Hắn tốn giá cao vận chuyển Lạc Dương Cẩm từ Ngân Lý viên tới!

Hết lần này tới lần khác tiểu cô nương này không hiểu chuyện, còn không ngừng hỏi hắn có thơm hay không, bông hoa hơn vạn lượng bạc có thể không thơm sao?!

Còn chưa kịp nở đâu, đáng thương như vậy bị nàng lột khoan khoái!

" Nhị ca ca, ngươi làm sao rồi?" Nam Bảo Y không hiểu," Ngươi cảm thấy vòng tay mẫu đơn này của ta không đẹp sao?"

Hơn vạn lượng bạc, ném trong nước còn có thể nghe tiếng vang, mang trên cổ tay làm sao lại có thể không đẹp?

Tiêu Dịch hít sâu, gần như nghiến răng nghiến lợi:" Tiếp tục đi học. Hôm nay không thuộc hết< Luận Ngữ > không cho phép ăn cơm."

Nam Bảo Y kinh ngạc nhìn hắn rời đi.

Rõ ràng dỗ đến thật tốt, làm sao lại đột nhiên liền tức giận?



Đều nói gần vừa như gần cọp, thế nào nàng lại cảm giác vị quyền thần đại nhân này mới chân chính là hỉ nộ vô thường.....

Có người ca ca như thế, bực mình nha!

Dựa vào bánh ngọt tiểu đường tỷ tặng, Nam Bảo Y khó khăn chống đỡ một buổi sáng.

Nàng cơ hồ là liều mạng học thuộc lòng, khi thì tựa bên cửa sổ, khi thì khoanh chân ngồi trên thư án, rồi thì ngồi xổm ở góc tường, miệng nhỏ thì thầm lẩm bẩm đọc.

Thực sự bụng đói kêu vang chịu không được, nàng uống cạn nước trà trong ấm tử sa, lại không nhịn được nhai vài miếng lá trà cho đỡ đói.

" Quý Văn tử nghĩ lại mà làm sau, tử nghe ngóng, nói, lại, tư có thể vậy...."

Đang khẩn trương học thuộc, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào xô xô đẩy đẩy.

Nàng nhìn qua cửa sổ.

Hai gã sai vặt nhấc cáng cứu thương, trên cáng cứu thương là Nam Yên đang nằm, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập đáng thương.

Chắc hẳn, chính là bị dám người Nam Tiểu Thiến đánh thành dạng này.

Lão cha nàng dẫn theo bảy tám gã sai vặt trong tay cầm côn bổng, tức giận nói:" Đem cái bất hiếu nữ mau giao ra cho ta! Nhìn một cái xem nàng đem tỷ tỷ nàng hại thành dạng gì, nghiệp trướng."

Dư Vị làm nhất đẳng nha hoàn ở Triều Văn viện, không kiêu ngạo không tự ti đứng dưới mái hiên, cười nói:" Tam lão gia đây là trở về phủ? Ngài nên đi Tùng Hạc viện thỉnh an lão phu nhân trước."

" Chủ tử nói chuyện, cái tì nữ nhà ngươi không cần xen vào!"

Nam Quảng thần sắc nghiêm nghị," Kêu Nam Bảo Y cút ra đây, ta có lời hỏi nàng!"

" Tam thúc có lời gì, hỏi ta liền được."

Âm thanh thanh lạnh đạm bạc khoan thai vang lên.

Nam Bảo Y nhìn lại, thiếu niên cẩm bào huyền y đang từ cuối hành lang đi tới.

Dáng người hắn cao thẳng tắp, lúc hành tẩu tự thành một cỗ quý khí phong lưu.

Đi đến bên ngoài thư phòng, hắn vung bào ngồi lên ghế bành gỗ tử đàn, cầm quạt xếp trong tay, tư thái tiêu sái.

Đọc truyện chữ Full