DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Sống Lại, Ta Trở Thành Kiều Thê Của Quyền Thần
Quyển 1 - Chương 105: Một lời tình ý này, chỉ coi cho chó ăn

Sắc trời dần tối.

Ngoài cửa sổ mưa đêm liên miên, nổi bật lên yên tĩnh trong phòng ngủ.

Ngọn nến nhảy nhót, trong trướng, Nam Bảo Y ôm lò sưởi đi ngủ đã thành thói quen.

Tiêu Dịch mặc y phục dạ hành, lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phòng ngủ.

Hắn đẩy ra mành trướng, qua ánh nến yếu ớt, nhìn thấy tiểu cô nương hồn nhiên đang ngủ, có lẽ bởi vì trong chăn ấm áp, trên gương mặt còn có chút đỏ hồng, giống như trái táo chín đỏ tinh xảo.

Quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay chọc chọc khuôn mặt nàng.

Má phúng phính, cảm xúc cũng không tệ lắm.

Hắn giúp nàng chỉnh lại góc chăn, nhẹ giọng kêu:" Nam Kiều Kiều?"

Nam Bảo Y không thích trong lúc ngủ bị người khác quấy rầy.

Nàng quay người, quyệt miệng không để ý hắn.

Tiêu Dịch trầm ngâm một lát, thử dò xét hỏi:" Nam Kiều Kiều, ngươi muốn từ hôn với Trình gia, có phải trong lòng có người khác? Tỉ như... Ngươi thích nhị ca ca ngươi?"

Nam Bảo Y nhíu mày.

Nàng sợ là bị ám ảnh quá, đêm hôm khuya khoắt, thế mà còn mơ thấy quyền thần đại nhân hỏi nhà có thích hắn hay không!

Nàng phiền não chui vào chỗ sâu trong chăn, như nói mê thì thầm:" Không thích, ta một chút cũng không thích nhị ca ca... Trời cao chứng giám, nhật Nguyệt làm chứng, ta đối với hắn tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ... Ta chỉ muốn ôm cái đùi vàng.... Nhưng giống như đùi đang giận ta...."

Sắc mặt Tiêu Dịch dần dần âm lãnh.

Cái gì gọi là" giống như đùi đang giận ta"?!

Trong mắt nàng, hắn chỉ là có đùi?

Hắn nhìn chằm chằm chăm cuộn lên, cuối cùng là không thể nhịn được nữa phẩy tay áo bỏ đi.



Thôi, một lời tình ý này, chỉ coi cho chó ăn.

......

Hôm sau.

Khương Tuế Hàn đến đại thư phòng đi dạo, mắt Trần cũng có thể thấy được Tiêu Dịch cảm xúc không tốt.(ahr)

Hắn đong đưa quạt xếp cười nói:" Nha, ai lại chọc Tiêu công tử nhà chúng ta không cao hứng à?"

Thấy Tiêu Dịch lật sách không nói:"Cô nương có thể làm hỏng tâm tình của Tiêu công tử, trên đời chỉ có Nam tiểu ngũ? Ngươi cũng đừng như thế, cũng chỉ là khoảng thời gian này Thẩm Nghị Triều tới phải giữ khoảng cách với nàng thôi, chờ Thẩm Nghị Triều đi liền có thể hôn hôn, ôm một cái, làm gì mà tâm tình phải sa sút?"

Tiêu Dịch ngồi nghiêm chỉnh, mặt không đổi lật sách.

Khương Tuế Hàn " Hắc hắc" cười hai tiếng," Ta cũng đã thay ngươi nghĩ rồi, nếu ngươi thực sự không nỡ bỏ qua nàng, đến khi ngươi khôi phục thân phận, đem nàng cưới vào cửa liền được! Thân phận nàng không đủ cao để làm chính thất, nhưng có thể làm thiếp hầu nha!"

Một khí hắn lẩm bẩm thì chính là thao thao bất tuyệt, còn nói những thứ tương đối không đứng đắn.

Tiêu Dịch lãnh đạm nói:" Thập Khổ."

Thập Khổ xuất hiện, không khách khí chút nào đem Khương Tuế Hàn nén ra ngoài.

" Ài, Tiêu nhị ca, ngươi đừng đuổi ta đi! Làm thiếp không được, cũng có thể làm ngoại thất. Bởi vì có cái gọi là hoa nhà không thơm bằng hoa dại...."

Hắn còn chưa phát biểu xong" hoa dại luận" liền bị Thập Khổ khéo đi xa.

Tiêu Dịch lạnh lùng nhắm mắt lại.

Trong lồng ngực như có dã thú kêu gào không cam lòng, hắn không rõ, vì sao Nam Kiều Kiều lại không thích hắn.

Hắn không đủ tuấn mỹ sao?

Hắn không đủ quyền cao chức trọng sao?

Hắn không đủ tài hoa hơn người sao?

Lúc Tiêu Dịch đang buồn rầu, Nam Bảo Y lặng lẽ một tới ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trồng mảng lớn là hoa sen tơ vàng, nàng từ trong bụi hoa thì ra cái đầu nhỏ, tò mò hướng thư phòng nhìn quanh, quyền thần đại nhân có vẻ như đang rất tức giận...

Nàng đến mượn hoa, nhưng thời cơ lại không tốt, cũng không biết nếu tuỳ tiện mở miệng có thể bị giận chó đánh mèo hay không...

" Nam tiểu ngũ!"

Khương Tuế Hàn bị kéo đi xa quay lại, ngồi xổm bên nàng, nhỏ giọng nói:" Có phải ngươi đắc tội nhị ca ca ngươi hay không, hôm nay tâm tình hắn rất kém, quá dọa người!"

Nam Bảo Y ỉu xìu," Nhị ca ca hiểu lầm ta có tâm tư bẩn thỉu với hắn, bởi vậy tức giận."

Khương Tuế Hàn ngẩn người.

Tâm tư bẩn thỉu?



Đây là hình dung Nam tiểu ngũ? Cái này rõ ràng là hình dung Tiêu nhị ca!

Nam Bảo Y đẩy đẩy hắn," Mau nhìn, nhị ca ca giống như đang nói chuyện với tấm gương! Có phải hắn đang mắng ta hay không?"

Khương Tuế Hàn hăng hái:" Ta biết khẩu ngữ, ta đọc lại cho ngươi!"

Đại thư phòng.

Tiêu Dịch đứng trước gương, sắc mặt âm trầm.

Thiếu niên trong gương nhìn như ngoan lệ, nhưng đáy mắt lại giấu đầy u ám, cũng không phải ánh mắt người cầm quyền nên có.

Nam Kiều Kiều, nhiễu loạn tâm cảnh của hắn....

Vì thanh trừ tạp niệm, hắn bắt đầu niệm< tâm kinh>.

Ngoài cửa sổ, Khương Tuế Hàn đồng thời phiên dịch:" Hắn đang nói: Gương thần a gương thần, ai là nam nhân đẹp nhất trên đời này? Là ta, nhất định là ta!"

Nam Bảo Y ghét bỏ:" Ngươi đọc thứ gì, ngay cả khẩu hình cũng không khớp, ta không tin ngươi đâu!"

" Khụ!" Khương Tuế Hàn chột dạ nói sang chuyện khác," Nam tiểu ngũ, không phải người đã chuyển ra Triều Văn viện rồi sao, hôm nay lại trở về rồi?"

" Ta đến mượn hoa cúc của nhị ca ca."

Khương Tuế Hàn chấn kinh:" Nhìn không ra, khẩu vị ngươi lại nặng như vậy!"

Nam Bảo Y nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Nàng thấy trên bệ cửa sổ đặt một chậu cúc chưa nở, vì vậy nói:" Khương đại ca, ta tạm thời mượn chậu cúc này, làm phiền ngươi thay ta nói một lời với nhị ca ca."

Nói xong, ôm chậu cúc chuồn.

Khương Tuế Hàn sửng sốt.

Chậu cúc kia là Tiêu nhị ca bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được long mặc!

Trên đời này cũng chỉ có một gốc này!

Ngày bình thường coi như bảo bối mà chăm sóc, sắp thấy nở hoa, thế mà cứ như vậy bị Nam tiểu ngũ ôm đi?

Còn để hắn thay nàng nói một tiếng, hắn làm sao nói đây?

Trong thư phòng, Tiêu Dịch đã niệm xong< tâm kinh>.

Hắn sớm nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa sổ, chờ tới khi đi đến bên bệ cửa sổ, lại phát hiện hoa của hắn không thấy đâu.

Hắn trầm giọng:" Long mặc đâu?"

Khương Tuế Hàn run lẩy bẩy:" Bị bị bị Nam tiểu ngũ mượn đi rồi..."



Tiêu Dịch nhíu mày.

Tiểu cô nương sẽ chỉ chắc đạp đồ, long mặc rơi vào tay nàng, chỉ sợ không ổn.

Hắn muốn đem hoa trở về, lại sợ Nam Kiều Kiều cảm thấy hắn hẹp hòi.

Hắn nghĩ nghĩ, phân phó Khương Tuế Hàn:" Ngươi đi lấy về."

" Ta không đi!" Khương Tuế Hàn ghét bỏ," Một chậu hoa mà thôi, trong lòng ngươi quý giá đến đâu, có thể quý giá hơn Nam tiểu ngũ? Không phải ta nói ngươi, thân là nam nhân, nên rộng lượng mới đúng. Thời cổ có tên ngốc kêu Chu U Vương, vì muốn được nụ cười của Bao Tự mà tình nguyện phóng hỏa chư hầu rồi bị mất đi thiên hạ. So với thiên hạ, Nam tiểu ngũ chỉ là thích một chậu hoa cúc, đáng là cái gì?"

Tiêu Dịch suy tư một lát, cảm thấy rất có đạo lý.

So với mỹ nhân trong lịch sử, xác thực là Nam Kiều Kiều rất dễ nuôi.

Nhưng là....

Hắn vẫn muốn đem hoa của hắn trở về.

Long mặc của hắn!

Rất sợ lại bị xuyên làm thành vòng tay.

....

Nam Bảo Y ôm long mặc trở lại phòng ngủ, trái xem phải xem, cảm thấy cái chậu hoa này bây giờ cũng không có chỗ này đặc biệt.

Có lẽ nên tu bổ lại một chút, làm cái tạo hình mới đi.(ahr)

Lúc nàng cầm cây kéo chuẩn bị công cuộc tạo hình cho chậu hoa, Hà Diệp dẫn Hồng nhi tới," Tiểu thư, Hồng nhi nói Nam Yên bên kia xảy ra chút chuyện."

Hồng nhi phúc thân, cấp bách nói:" Ngũ tiểu thư, gần đây Nam Yên đều ho khan không ngừng, theo lý thuyết uống thuốc đó đại phu kê rất nhanh liền có thể khỏi. Thế nhưng nô tỳ thấy phảng phất như tình trạng của nàng ngày càng nghiêm trọng! Hai năm trước, nô tỳ có vị bà con xa, triệu chứng giống nàng y đúc, chờ tới khi ho ra máu, mới phát hiện là bị ho lao! Nô tỳ không dám nói với tam lão gia, đành phải tới xin chỉ thị của ngài!"

Nam Bảo Y giật mình.

Ho lao cũng không phải chuyện đùa, phàm là người nhiễm phải bệnh này, cơ hồ đều phải chết!

Đọc truyện chữ Full