DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 37

Chương 37: Chỉ muốn làm bố dượng của con trai em.

“Tôi chỉ muốn làm bố dượng của con trai eml”

Một câu nói.

Lâm Quán Quán ngây người ra.

Tiêu Diễn đang trốn trong góc bếp nghe lén nghe thấy câu này cũng đỏ bừng mặt.

Ôi ôi ôil Ai bảo anh trai chưa yêu đương bao giờ thì không biết thả thính?

Xem xeml Xem xeml Có câu thả thính nào mà không làm Tiểu Quán Quán đỏ mặt không?

Anh ta đã nói mà, cùng một bố một mẹ sinh ra, sao lại có chuyện cậu là cao thủ tình trường còn anh trai anh ta lại không biết gì được.

Trình độ của anh trai thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.

Tiêu Diễn vui mừng đến nỗi rớt nước mắt yên tâm di rửa bát.

“Làm bạn gái tôi!”

Lâm Quán Quán lắc đầu nguây nguậy, “Không, không, không”

Tiêu Lăng Dạ cau mày, nét mặt cứng lại, “Nguyên nhân!”

Tim gan của Lâm Quán Quán run lên.

Đầu Lâm Quán Quán lóe lên một cái, “Hợp đồng! Hợp đồng của công ty cắm yêu đương, nếu yêu đương sẽ vi phạm hợp đồng.”

“.

Quả nhiên!

Cắm yêu đương là do anh bảo Lãnh Quân Lâm cho thêm nào, bây giờ nó lại thành thứ khống chế anh!

Tiêu Lăng Dạ mím môi nói, “Chuyện hợp đồng tôi sẽ giải quyết.”

“Không được! Cho dù chuyện hợp đồng được giải quyết, tôi với anh cũng không thể ở bên nhau.” Nhìn thấy từng vấn đề cô đưa ra anh đều giải quyết được Lâm Quán Quán bắt đầu cảm thấy buồn bực, “Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể nào! Tuyệt đối không thể!”

“Lí dol Hôm nay không đưa ra một lý do, anh sẽ không từ bỏ.

Lâm Quán Quán cười khổ.

Cô nhắm mắt lại, những cảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô như một thước phim quay chậm, nhiều năm qua, cô cố gắng không để bản thân nghĩ về quá khứ, bởi vì chỉ cần nhớ lại, cô sẽ không thể kiềm chế được hận thù và bóng tối trong lòng.

Sự lừa dối của Tiêu Dụ!

cSự hãm hại của Lâm ViI Sự mưa sát của Tôn Hà Anh….đặc biệt là sau đám cưới với Ngưu Lang!

Hơi thở của Lâm Quán Quán lạnh ngắt, cô lùi lại hai bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Lâm Quán Quán….”

Tiêu Lăng Dạ, anh có hiểu tôi không? Anh có biết trước kia tôi là người như nào không?” Đôi mắt cô đỏ hoe nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.

“Tôi không quan tâm đến quá khứ của em, tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của em.”

Không quan tâm?

Đó là vì anh chưa biết, nếu như anh biết được quá khứ của cô, sợ rằng anh sẽ không nói như vậy nữa.

Lâm Quán Quán dựa vào bức tường phía sau cô, bóng đen của bức tường bao trùm lấy cô trong bóng tối, cả người cô tỏa khí lạnh.

“Tốt cho câu nói không quan tâm….nhưng mà tôi quan tâm!

Quá khứ của tôi là một phần trong đời tôi, nếu như không có quá khứ đó thì cũng không có tôi như hiện giờ.”

Đôi mắt Tiêu Lăng Dạ trở nên sâu thẳm.

Lâm Quán Quán không né tránh ánh mắt của anh, nhìn thẳng vào anh, nói, “Nếu như anh sắp xếp chỗ ở này cho tôi chỉ vì muốn theo đuổi tôi thì đây là điều không cần thiết, hai chúng ta sẽ không có khả năng. Nếu như anh đồng ý, tôi và Duệ Duệ sẽ dọn khỏi đây trong thời gian sớm nhất.”

Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, anh vẫn im lặng không lên tiếng.

Lâm Quán Quán chờ câu trả lời của anh nên cô cũng không nói gì nữa, bầu không khí ngọt ngào lúc nãy biến mất, bầu không khí đột nhiên trùng xuống.

Đúng lúc này, Tiêu Diễn từ phòng bếp bước ra, khoa trương vẫy nước trên tay nói, “Aiya, cuối cùng cũng rửa xong. Tiểu Quán Quán, lúc nãy em nghe thấy chị nói muốn dọn đi?”

Lâm Quán Quán im lặng.

“Dọn gì chứ! Hôm nay mới dọn đến giờ mà dọn đi chị không thấy phiền sao! Hơn nữa chị với Duệ Duệ sống ở đây rất tốt mà, nhà chúng ta gần như vậy, em với Tâm Can có thể thường xuyên đến đây ăn cơm, lại còn đỡ cho việc Tâm Can suốt ngày bày nheo muốn đi tìm chị. Còn nữa….chị với Duệ Duệ mới về nước, trừ Hứa Dịch ra thì không quen ai, Hứa Dịch thường rất bận rộn, chị cũng phải đi đến tổ quay phim. Nếu như dọn ra ngoài thì chỗ ở mới không an toàn chút nào, chị ra ngoài làm việc rồi để Duệ Duệ ở nhà một mình, chị yên tâm không?”

Không thể không nói, những lời này đã làm Lâm Quán Quán mềm lòng.

“Duệ Duệ có ngoan ngoãn và hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là đứa trẻ bồn tuổi, vẫn cần phải có người chăm sóc, cho dù chị tìm một người bảo mẫu…bây giờ bảo mẫu bạo hành trẻ em rất nhiều, chị có thể yên tâm không? Nếu sống ở đây thì lại khác, chúng ta đã quen biết nhau, cũng coi như là bạn bè, hơn nữa Duệ Duệ với Tâm Can chơi với nhau rất vui vẻ, giống như anh em ruột vậy. Khi chị đến tổ làm phim thì Duệ Duệ có thể chơi cùng với Tâm Can, có Tâm Can bên cạnh, không biết chừng Duệ Duệ sẽ trở nên hoạt bát hơn.”

Tiêu Diễn giơ tay ra đếm điểm tốt, “Còn nữa còn nữa, nhà chúng em còn có người giúp việc, nếu buổi trưa chị không về ăn cơm thì có thể để Duệ Duệ qua nhà chúng em ăn cơm, cậu bé nhỏ như vậy, ngày nào cũng ăn đồ ăn tiện lợi thì không tốt cho sức khỏe. Nhà chúng em còn có bác sĩ gia đình, nếu như cậu bé đau đầu hay bị sốt gì đó thì cũng thuận tiện hơn.”

Những lời nói của Tiêu Diễn làm Lâm Quán Quán do dự.

Người khác cô có thể không quan tâm, nhưng Duệ Duệ thì khác, những chuyện tốt cho Duệ Duệ, cô nhất định sẽ nghiêm túc suy nghĩ.

“Chị đó, cứ yên tâm ở lại đây, đừng nhắc đến chuyện dọn đi nữa.” Tiêu Diễn lấy giấy lau khô tay, cậu sợ Lâm Quán Quán đổi ý nên kéo Tiêu Lăng Dạ rời đi, “được rồi được rồi, cũng không sớm nữa, chúng ta nên trở về rồi, đi nhé.”

Tòa nhà Cẩm Cung một.

Sau khi dỗ Tâm Can ngủ, Tiêu Diễn đi lên tầng hai, vào phòng Tiêu Lăng Dạ.

Cửa phòng mở ra, khói thuốc lá nồng nặc, Tiêu Diễn ho khan mắy cái, cả phòng tối đen, trước cửa số vẫn còn tàn thuốc lá.

Tiêu Diễn đi đến bên cửa sổ.

Từ vị trí này nhìn xuống có thể nhìn thấy phòng của Lâm Quán Quán, phòng cô ấy vẫn chưa tắt đèn, chắc chắn vẫn chưa ngủ.

“Anh, vẫn chưa ngủ sao?”

PP Tiêu Lăng Dạ giữ điều thuốc giữa hai ngón tay, đầu thuốc vẫn cháy nhưng anh không hút nữa.

“Lại không ngủ được? Mấy ngày rồi anh không ngủ được.” Tiêu Diễn lo lắng, “Như vậy không được, để em gọi điện cho Tống Liên Thành, để cậu ấy đến đây khám bệnh cho anh.”

“Không cần.”

“Anh…”

“Cậu ấy thôi miên cho anh nhiều năm như vậy, có máy lần thành công?”

“cm Được thôi!

Đau lòng!

Tiêu Diễn cất điện thoại đi, khi ánh mắt cậu quen với bóng tối thì nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ đang nhìn về phía căn phòng của Lâm Quán Quán.

Tiêu Diễn thở dài.

“Anh! Thực ra cũng không thẻ trách Tiểu Quán Quán, hai người quen biết nhau chưa lâu, trong lòng chị ấy nhát định sẽ thấy đột ngột, vì vậy mới không chấp nhận anh, nhưng mà không sao, dù gì chị ấy cũng kí hợp đồng với Hoa Hạ, đã vậy còn để chị ấy sống ở bên cạnh, cơ hội gặp mặt sau này vẫn còn rất nhiều.”

“Anh biết!”

Anh không hề suy nghĩ vấn đề, cái này suy nghĩ chính là quá khứ của cô vì khi cô ấy nhắc đến quá khứ, ánh mắt cô ấy tối sầm lại.

Có lẽ quá khứ của cô ấy không đơn giản.

Tiêu Lăng Dạ dập điều thuốc trên gạt tàn.

*A Diễn.”

“Dạ”

“Giúp anh điều tra quá khứ của cô ấy.”

*A”

Không phải đã điều tra rồi sao!?

Trước đó, họ gặp Lâm Quán Quán tại nhà dân ở Tây Thủy, anh nghi ngờ mục đích của cô ấy không đơn thuần và đã bảo cậu đi điều tra cô ấy một cách chỉ tiết.

“Lần này, anh muốn thông tin từ bé đến giờ của cô ấy một cách chỉ tiết nhất, bát kể là chuyện lớn hay bé.”

Anh muốn biết rõ quá khứ của cô có chuyện gì xảy ra mà khiến cô ấy kiên quyết từ chối anh.

“Vâng, em lập tức đi điều tra.”

Đọc truyện chữ Full