DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 57

Chương 57: Bố Ninh Dịch kinh ngạc trợn to mắt.

Dường như ông ta không ngờ Bạch Ngưng Sương một người con gái lại nói ra những lời như vậy, một lúc sau, ông ta run run ngón tay lắp bắp nói: “Bạch Ngưng Sương, một người con gái như cô sao có thê như vậy … thật không biết xáu hỗ.”

“Anh đang muốn nói tôi không biết xấu hỗ sao?”

“Tôi, tôi không …” Anh tránh tầm mắt của cô.

Bạch Ngưng Sương dùng tay đặt lên ngực của Ninh Dịch, Ninh Dịch bỗng cảm thấy rùng mình.

“Nói gì thì nói, anh cũng là nam nhân mà lão nương coi trọng.

Ai dám cướp người với tôi, lão nương sẽ xé xác nó ral”

“Còn nữa! Ngươi thành thật nói cho tôi biết anh đã trêu chọc cô nương nhà ai rồi, tôi liền trực tiếp mang anh về nhà trói lại!”

“Bạch Ngưng Sương, sao cô lại không nói đạo lí như vậy!”

“Đạo lí?” Bạch Ngưng Sương nâng cằm anh lên, trong đôi mắt trong veo đầy độc đoán, “Nói đạo lí có cơm để ăn có tiền để tiêu sao? Dù sao Ninh Dịch tôi nói cho ngươi biết, nếu anh dám cả gan hồng hạnh xuất tường tôi sẽ chặt đứt cây hạnh của anh!

„ “Cất”

n Lí Mưu rất hài lòng, không ngừng xem lại đoạn diễn và nhận thấy rằng hai người rất hoàn hảo không chỉ về động tác thần thái mà còn về nhịp điệu tiết tấu.

Dự kiến ban đầu sẽ quay cả ngày, giờ chỉ mất hai giờ để hoàn thành cảnh quay.

Lí Mưu vô cùng vui vẻ.

Diễn xuất của hai diễn viên này khiến anh bắt ngờ.

Phim truyền hình hay phim điện ảnh trước của Cơ Dã Hỏa đều có phong cách giống nhau, đều vô cùng bá đạo! Anh thực sự không ngờ rằng anh ta có thể đóng tốt vai một thư sinh yếu đuối như vậy.

Diễn xuất còn đâu vào đấy.

Còn có Lâm Quán Quán.

Lâm Quán Quán xinh đẹp tuyệt trần, có vẻ ngoài như vậy đã là vũ khí chiến thắng của cô ấy, đồng thời cũng có hạn ché, bởi vì mọi người đều chỉ nhìn khuôn mặt của cô ấy, ai cũng sẽ muốn cô ấy đóng vai một nữ quỷ vô song nếu không sẽ làm họa thủy hại nước hại dân.

Thế nhưng hôm nay Lâm Quán Quán đã cho anh thấy ở cô vẫn còn rất nhiều tiềm lực khai thác.

Ở đoàn phim cả ngày, tối còn phải quay cảnh đêm, Lâm Quán Quán đã gửi tin nhắn cho Lâm Duệ để giải thích tình hình, cứ thế cho đến sáng hôm sau mới kết thúc công việc.

Việc quay phim của Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa diễn ra rất suôn sẻ, quay cả ngày lẫn đêm, tiến độ công việc hiệu suất rất cao, nên sau khi quay xong cảnh ban đêm, Lí Mưu đã cho họ nghỉ hai ngày để họ về nghỉ ngơi.

Trời đã sáng rồi.

Ban ngày lại tiếp tục quay phim.

Diễn viên của các cảnh quay lần lượt đến.

Lâm Quán Quán ngáp dài, từ chối yêu cầu tiễn cô ấy của Cơ Dã Hỏa và chuẩn bị về nhà.

Ngay khi rời đoàn phim, liền nhìn thấy Lâm Vi và Tiêu Dục đi cạnh nhau.

Lâm Quán Quán hoàn toàn tỉnh ngủ trong chốc lát.

Lâm Quán Quán giả vờ như không nhìn thấy hai người họ, không để ý đến họ, đi lướt qua họ.

Tiêu Dục hung hăng nắm lấy cổ tay cô. “Lâm Quán Quán, Vi Vị đang chào hỏi cô.”

Lâm Quán Quán như chạm vào thứ gì đó ghê tởm lắm, cô hắt tay Tiêu Dục ra như điện giật, “Đừng chạm vào tôi, ghê tởm!”

*Lâm Quán Quán!” Tiêu Dục nghiền răng.

Lâm Quán Quán nhìn hai người với ánh mắt mỉa mai, Lâm Vi của ngày hôm nay vẫn giống như trước đây, cô ta vẫn mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, mái tóc đen dài và buông xõa ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng trông cô ta vừa yếu đuối vừa mong manh, rất kích thích tính bảo vệ của cánh đàn ông.

Còn Tiêu Dục, trong bộ vest đen, ôm eo Lâm Vi một cách thân mật, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi nhìn cô.

Nghĩ đến vòng tay anh ta cũng từng ôm cô như vậy, Lâm Quán Quán cảm thấy buồn nôn ghê tởm, cô lùi về phía sau hai bước, như thể hai người là thứ gì đó bản thỉu, lập tức cách xa họ.

“Lâm Quán Quán ! Sao, tôi nói sai cái gì sao?”

Lâm Vi cắn môi đi tới, “Chị … Em biết chị hận em. Năm đó …

Nếu như không phải là vì em, mấy năm qua chị đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Em đã nói với bố rằng chị vẫn còn sống rồi. Bố rất vui vẻ, bố bảo em nói với chị rằng cánh của nhà ta vẫn luôn luôn chào đón chị. “

Lâm Đại Phúc sẽ nói những lời như vậy với cô sao?

Đừng làm trò cười!

Trong trí nhớ, ông ta không phải là người tốt lành gì. Lâm Quán Quán mồ côi mẹ từ năm 6 tuổi. Khi còn nhỏ, trong ký ức cô chỉ có mẹ và chị gái, còn Lâm Đại Phúc người bố kia, chỉ là một cái tên.

Ông ta ngày nào cũng đi sớm về muộn, chỉ cần về là bê bết rượu, say đến phát điên rồi đánh đập, mắng nhiếc ba mẹ con.

Sau đó, ông ta rất ít khi về nhà, không có Lâm Đại Phúc, cả ba người đều hạnh phúc hon, khi cô lên sáu thì mẹ qua đời.

Mẹ cô là người quê ở Vân Thành, bố cô là đến ở rễ, sau khi mẹ cô qua đời, ông ta theo danh nghĩa được thừa kế toàn bộ gia sản, lúc đó trong gia đình có ba căn nhà, ông ta liền bán đi 2 căn để lấy tiền tiêu xài chỉ để lại 1 căn để ở.

Sau tang lễ, cô và chị gái được Lâm Đại Phúc ném về quê ngoại, ông nội mắt sớm, ở quê chỉ còn một người bà ngoại ngày càng già yếu, sức khỏe còn không tốt, lại thường xuyên đau ốm. Nhưng mặc dù vậy, bà nội cũng rất thương cô và chị gái, dù vất vả đến đâu, dù phải còng lưng đi nhặt rác bà vẫn phải nuôi cô và chị gái ăn học.

Sau năm năm, bà nội qua đời. Cô và em gái được Lâm Đại Phúc đưa về Vân Thành, lúc đó Lâm Đại Phúc sớm đã kết hôn với Tôn Hà Anh hai người họ đã tiêu xài phung phí hết số tiền bán nhà.

Vì vậy mà Lâm Đại Phúc liền đánh chủ ý lên người chị gái, coi chị gái như một công cụ, ép chị gái cô kết hôn với một người đàn ông trung niên!

Hiện tại……

Lâm Vi vậy mà hiện tại còn nói cô về nhài Nhà?

Đó là nhà của Lâm Vi, tuyệt không phải là nhà cô!

“Câm miệng!”

Lâm Vi muốn cùng cô diễn màn chị em tình thâm, cô càng không muốn hợp tác chút nào, cô hét lên một tiếng Lâm Vi liền giả vờ bị sợ hãi mà cả người run lên.

Tiêu Dục đem Lâm Vi bảo vệ ở phía sau, chán ghét nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán, “Lâm Quán Quán! Cô so với ba năm trước còn quá đáng hơn! Ba năm trước cô đâm Vi Vi một đao, Vi Vi cũng đã tha thứ cho cô. Bây giờ cô ấy còn coi cô như chị em ruột mà đối đãi, đi đâu làm gì cũng suy nghĩ cho cô, sao cô lại không biết tốt xấu như vậy! “

Lâm Quán Quán không có gì để nói đối với loại người như vậy.

Cô hừ lạnh một tiếng, bỏ qua hai người rồi chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại! Chúng ta nói chuyện rõ ràng!”

Lâm Quán Quán đi đầu không ngoảnh lại, uễ oải ngáp một cái, “Tôi đã phải quay cả đêm, hiện tại rất mệt, hỏa khí rất lớn! Có chắc muốn nói chuyện với tôi không?”

“Chắc chắn!”

“Không có thời gian!”

Tiêu Dục chạy tới trước mặt cô, vươn tay chặn đường, “Hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện này rõ ràng!”

Lâm Quán Quán từ từ ngước mắt lên, giễu cợt, “Tiêu Dục! Anh nghĩ rằng tôi còn là tôi của 3 năm trước việc gì cũng nghe lời anh sao? Bị anh một chân dẫm hai thuyền mà đá một cách thảm thương. Hay là anh cảm thấy mình rất quyến rũ, tôi vẫn còn yêu anh đến chết đi sống lại? “

Tiêu Dục mím môi không nói gì. Lâm Quán Quán nhướng mày, “Hay là, anh cho rằng tôi trở về Trung Quốc lần này, mục đích thật sự là anh. Anh cảm thấy tôi xuất hiện tại đoàn làm phim “Uyễn Phi Truyền” là có cố ý, mục đích thật sự là cùng anh nối lại tình xưa? “

Đọc truyện chữ Full