DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 65

Chương 65: Đánh chết đồ khốn nạn

“Đồ cặn bã, tao đánh chết mày!”

Lâm Quán Quán mặt đỏ bừng, cô nhìn xung quanh, nắm lấy cây chỏi trên bàn đầu giường, nhìn Lý Tín Đạt liền đập tới.

Lâm Quán Quán cố gắng hết sức, Lý Tín Đạt bị đánh tới la hét liên tục.

“Dùng lại! Con đĩ này mau dừng tay, còn không dừng tay tao sẽ tìm người tới giết mày!”

Lâm Quán Quán cười lạnh, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, “Tao sẽ giết mày trước khi mày giết tao! Đồ cầm thú!

Súc sinh! Mày có chết cả vạn lần cũng không thể giải hận cho taol “

Chị của cô dịu dàng lương thiện, xinh đẹp như hoa giao cho hắn ta. Lý Tín Đạt này không những không biết trân trọng mà còn đối xử với cô ấy như thế này!

“Đi chết đi!”

“Con đĩ!” Lý Tín Đạt nắm lấy đầu chỗi, vừa nhìn thấy người tới là ai, hắn sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, “Lâm, Quán Quán…mày, mày mày mày không phải đã chết rồi sao? “

” Tên khốn nhà mày còn chưa bước một chân vào quan tài, tao làm sao có thể chết trước mày được! “

Không chết?

Đây không phải là một con ma đấy chứ? !

Sau khi Lý Tín Đạt sợ hãi một hồi, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Lâm Quán Quán, ánh mắt hắn ta lóe lên.

Lâm Quán Quán vẫn mặc chiếc áo phông và quần giữ nhiệt ngày hôm đó, nhưng chiếc áo phông rộng rãi cũng không thể che đi thân hình gợi cảm của cô.

Với gương mặt xinh đẹp, eo thon, chân dài, ngực khủng, thật sự khiến Lý Tín Đạt nhìn không thể rời mắt.

“Đồ cặn bãi”

Chị gái cô còn đang bệnh nặng, mà hắn còn có thể dùng ánh mắt này nhìn người khá!

c Lâm Quán Quán vô cùng tức giận, cô giơ cán chổi đang cầm, đập vào đầu hắn.

DÁ Lý Tín Đạt bị cô dùng gậy đánh, lập tức hoàn hồn.

Trước khi cây chổi của Lâm Quán Quán lại vung tới, hắn ta nắm lấy đầu chổi, “Con đĩ này, dừng lại ngay! Bằng không đừng trách bố mày không khách sáo!”

Lâm Quán Quán cười lạnh.

Lý Tín Đạt tức giận, gio tay định tát qua.

“Quán Quán cần thận!” Lâm Duyệt kêu lên!

: Lâm Quán Quán ánh mắt lạnh lẽo, cô nắm lấy cổ tay Lý Tín Đạt kéo mạnh, Lý Tín Đạt mắt trọng tâm, chống cánh tay ngã xuống đất.

Trong khi hắn nằm trên mặt đất, Lâm Quán Quán dẫm lên lưng hắn, một tay giữ chặt tay hắn, một tay khác nắm láy da đầu của hắn ta.

« Ẫ Lý Tín Đạt hét lên đau đớn, và không ngừng đạp chân, “Con đĩ khốn kiếp! Thả tao ral “

” Xin lỗi! “

” Cái gì? “

“Xin lỗi chị tao!”

Lý Tín Đạt rất tức giận.” Mày để tao cùng với con đĩ này… “

” Chát– “

Trước khi hắn ta có thể nói hết câu, Lâm Quán Quán đã tát vào đầu hắn một cái thật mạnh, Lý Tín Đạt đau đớn kêu lớn :”Lâm Quán Quán, mau dừng tay lại! “

Lâm Quán Quán vẻ mặt lạnh lùng,” Xin lỗi! ” “

” Nằm mol “

“Chát—”

Lý Tín Đạt mắt đỏ ngầu không ngừng la hét, “Lâm Quán Quán!

Con đĩ khốn nạn! Mày sẽ phải hối hận, hôm nay tao nhất định phải bắt mày trả giá! “

“Chát– “

Lại một cái tát nặng nề nữa, cái đầu trọc của Lý Tín Đạt bị tát tới đỏ bừng, đầu óc choáng váng. Nhìn thấy tay của Lâm Quán Quán lại giơ lên, trên mặt hắn lộ vẻ đầy kinh hãi, “Tao xin lỗi!

Tao xin lỗi! “

Lâm Quán Quán dừng tay.

Lý Tín Đạt vội vàng quay lại nói với Lâm Duyệt,” Bà xã à! Anh xin lỗi anh sai rồi, vừa rồi anh không nên đối xử với em như Vậy, xin em tha thứ cho anh được không …”

Lâm Duyệt nghiêng người trên giường bệnh viện, bật khóc.

Cô và Lâm Quán Quán ngũ quan được thừa hưởng từ mẹ, ai nấy đều xinh đẹp.

Cô năm nay mới hai mươi chín tuổi, vốn vẫn là xinh đẹp trẻ trung, nhưng là bị tra tấn tới thành như bộ dạng bây giờ.

Trên người cô mặc một bộ quần áo màu xanh trắng, bộ nhỏ nhất vẫn là rất rộng rãi đối với cô, vai gầy trơ xương, áo rộng thùng thình. Vì vừa rồi vật lộn, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, vì thân thể quá gầy, nên mắt to tới kinh sợ, cô co quắp chân ôm chặt lầy mình, tuyệt vọng khóc.

“Chị…

Nước mắt đau khổ của Lâm Quán Quán rơi xuống.

Cô căm hận Lý Tín Đạt, nghiền răng nghiền lợi, mặc kệ tiếng la hét của hắn ta, dùng hết sức đánh vào đầu hắn.

“Chết đi, đánh chết mày! Tao đánh chết mày!”

Như để trả lại tất cả những oán hận bao năm qua mà chị cô phải chịu đựng, bàn tay của Lâm Quán Quán dù đã sưng tấy, nóng ran, nhưng cô vẫn không chịu dừng lại.

Lý Tín Đạt bị đánh tới trọn mắt.

“Quán Quán! Dừng lại!”

“Chị! Hắn đối xử với chị như thế này, sao chị vẫn bảo vệ hắn!”

Lâm Duyệt chật vật nhảy xuống giường, quần áo bị xé rách, trông mười phần xấu hổ, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Quán Quán, “Chị không bảo vệ hắn ta! Hắn là một tên cặn bã. Không đáng phải vào đồn cảnh sát vì loại người này!”

“Em không sợ!”

“Chị sợ! “Lâm Duyệt bật khóc,” Mấy năm nay chị tưởng rằng em đã chết, em có thể an toàn xuất hiện trước mặt chị như vậy, chị cứ như đang nằm mơ, Quán Quán, em không thể mắc sai lầm gì vì loại cặn bã này. … Em là người thân duy nhất của chị!

Lâm Quán Quán buông Lý Tín Đạt ra, hai chị em ôm nhau khóc.

Cô rất hận!

Cô không nên chần chờ ngần ngại lâu như vậy, không cần phải lo lắng xem chị có trách cứ cô hay không, nếu cô có thể trở lại sớm hon, có lẽ sẽ không có nhiều việc xảy ra như vậy ……

mm “Chị! Em xin lỗi……. Em xin lỗi Ôm Lâm Duyệt, vỗ về thân thể gầy gò xương cốt, khiến Lâm Quán Quán càng cảm thấy khó chịu.

Lâm Duyệt khóc đến run cả người.

Đúng lúc này, người nhà của bệnh nhân phía sau đột nhiên kêu lên: “Cần thận!”

Lâm Quán Quán nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tín Đạt không biết từ lúc nào đứng dậy, trên tay cầm một cái chai thủy tinh, ném về phía cô.

Lâm Quán Quán ánh mắt lạnh lùng!

Cô vặn người đá mạnh cái chai thủy tinh ra ngoài!

Vừa thấy vậy, Lý Tín Đạt vội vàng chạy tới với vẻ mặt dữ tợn, “Đồ khốn kiếp! Người dám đánh tao đến tận bây giờ còn chưa xuất viện đâu. Hôm nay bố mày không giết mày cũng phải bóp chết mày!”

Nói xong hăn liên vọt tới!

“Quán Quán! Cần thận!”

Gần như ngay lập tức trong tiềm thức, Lâm Duyệt ôm lấy Lâm Quán Quán, xoay người cô thật mạnh, có gắng chặn nắm đấm của Lý Tín Đạt cho cô.

“Chị!”

Lâm Quán Quán đè chặt cánh tay cô và xoay mạnh, hai chị em lại quay một vòng, Lâm Quán Quán buông Lâm Duyệt ra, mở lòng bàn tay đón lấy nắm đấm của Lý Tín Đạt.

Lý Tín Đạt muốn rút tay lại, nhưng Lâm Quán Quán đã nắm chặt đến mức không thể thoát ra được, hắn vô cùng ngỡ ngàng, “Điều này là không thể nào!”

“Quên nói với mày … Tao đã học được một ít kỹ năng tự vệ trong mấy năm qua rồi!” Lâm Quán Quán nắm tay và kéo mạnh, trong khi Lý Tín Đạt đang loạng choạng, cô vung chân đá Lý Tín Đạt ngã xuống đất.

Hắn ta sợ Lâm Quán Quán sẽ làm ra động tác khác, chật vật đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, khi chạy đến cửa phòng, hắn quay đầu lại nói với vẻ mặt căm hận.

“Chúng mày cứ chờ đấy, tao không để chúng mày yên đâu!”

Đọc truyện chữ Full