DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
Chương 227

Chương 227: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ Quả nhiên!

Ngay khi Tôn Hà Anh vừa dứt lời, cánh phóng viên vừa nói xấu cô cũng không nhịn được đặt câu hỏi.

“Tôn Hà Anh?”

Lưu Minh nắm chặt micro, vẻ mặt có chút lo lắng, anh liếm đôi môi khô khốc rồi nắm chặt lấy micro.

“Đúng! Là bà ta! Bà ta lấy tiền đến tìm tôi và nói rằng chỉ cần tôi làm theo lời bà ta nói, bà ta sẽ cho tôi rất nhiều tiền. Tôi, tôi vừa ly hôn không lâu sau đó, lại là tịnh thân ra hộ bây giờ không có nhịn xuống dụ hoặc, cho nên đáp ứng nàng.

Phóng viên: “Vậy ý anh là Tôn Hà Anh thuê anh dội nước bản lên Lâm Quán Quán tại Chương trình sao?”

“Đúng vậy, bà ta cũng nói rằng rating của “Tĩnh Tĩnh nghe tôi nói” đặc biệt cao và nó được phát sóng trực tiếp. Nếu tôi tung tin trong Chương trình, nó chắc chắn sẽ gây chắn động ngay lập tức.”

PV: “Theo anh nói thì anh thu tiền làm việc, sao bây giò lại đứng ra cắn ngược Tôn Hà Anh? Mục đích của anh làm việc này là gì, lương tâm cắn rứt? Hay là Lâm Quán Quán cho anh giá cao hơn.”

Đây cũng là điều mà mọi người muốn hỏi.

Các phóng viên chĩa máy ảnh về phía Lưu Minh, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

“Người phụ nữ đó đã nói dối tôi trước! Trước tiên, bà ta hứa rõ ràng sẽ trả cho tôi bốn mươi vạn nhân dân tệ. Đầu tiên bà ta đã đặt cọc cho tôi hai mươi vạn nhân dân tệ.

Nhưng sau khi tôi tung tin, bà ta thấy rằng sự việc đã lên men không bị khống chế, chỉ muốn đá tôi đi!”

Lưu Minh tức giận đỏ mắt: “Lợi dụng xong liền muốn một cước đạp ra, còn không nghĩ giao hai mươi vạn còn lại, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Tôi không cam tâm liền chạy đi đòi tiền nhưng bà ta vậy mà dùng sự an tòn của con gái uy hiếp tôi. Nói nếu như tôi dám nói ra chân tướng liền lấy mạng con gái tôi!”

Nói đến đây, Lưu Minh vô cùng tức giận: “Tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, mấy ngày nay sống trong lo lắng, tôi sợ người phụ nữ đó không biết khi nào lại tắn công con gái tôi. Tôi liên tục suy nghĩ, vẫn là quyết định đem chân tướng nói ra, như vậy con gái của tôi mới có thể chân chính hậu có vô ưu!”

Ở góc.

Ngón tay của Tôn Hà Anh tức giận run lên.

Đồ khốn kiếp!

Quả thực hồ ngôn loạn ngữ!

Bà ta đã đe dọa con gái của anh ta khi nào!

Ngoài ra.

Thỏa thuận ban đầu họ đã đồng ý là hai hai mươi vạn và bà đã trả từ lâu rồi. Làm gì có bốn mươi vạn.

Vớ vẫn!

“Bà xã, bình tĩnh, bình tĩnh, những gì Lưu Minh đang nói đến, những phóng viên đó cũng không phải dễ gạt như vậy.”

Đúng vậy!

Tôn Hà Anh hít một hơi, bà ta luôn làm mọi việc một cách an toàn, không để lại dấu vét.

Vì vậy, dù có làm sao há miệng lưỡi đầy Kim Liên đến đâu mà không có bằng chứng xác thực, họ cũng không thể giúp được gì cho cô ta.

Quang cảnh buổi họp báo.

Các phóng viên đã bị sốc trước lời nói của Lưu Minh.

Theo những gì Lưu Minh nói thì rõ ràng Tôn Hà Anh đang định hãm hại Lâm Quán Quán và theo cách này thì cả Lâm Đại Phúc và Lâm Vi đều trở thành đồng phạm.

Phóng viên hỏi lại.

“Lưu Minh, chuyện này anh có bằng chứng không? Phải cung cấp chứng cứ cho chúng tôi, nếu không ai sẽ tin anh!”

“Chứng cứ?”

Lưu Minh đột nhiên hoảng sợ.

“Nếu không có bằng chứng, anh không thể buộc tội được.

Chúng tôi có thể đoán rằng Lâm Quán Quán đã trả giá cao cho anh và bắt anh phải vu hãm Tôn Hà Anh!”

Phỏng đoán của phóng viên là hợp lý.

Lưu Minh suy nghĩ hồi lâu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Tôn Hà Anh làm việc nghiêm túc, thậm chí còn tặng tiền bằng tiền mặt.

Anh ta không thể nghĩ ra bắt kỳ bằng chứng nào trong một thời gian ngắn thế này.

Các phóng viên hơi mắt kiên nhẫn.

Đột nhiên.

Nhưng đã quá muộn.

Một số phóng viên tinh mắt nhận ra ngay Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc: “Không phải Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc sao?”

Nhìn thấy hai người, Lưu Minh hào hứng chỉ về phía Tôn Hà Anh.

“Là bà ta! Là bà ta! Chính bà ta đã cho tôi tiền và bắt tôi vu hãm cô Lâm!”

Tôn Hà Anh đỏ mặt.

Vốn là nghĩ đến nhìn Lâm Quán Quán làm sao thân bại danh liệt.

Lại không nghĩ rằng, vậy mà lấy loại phương thức này xuất hiện tại hiện trường.

Trước khi hai người họ phản ứng, các phóng viên đã ập đến.

“Ông Lâm, bà Tôn, sao hai người lại ở đây?”

“Vừa rồi hai người đã nghe hết lời buộc tội của Lưu Minh chưa? Có ai muốn giải thích gì về những gì Lưu Minh nói không?”

“Bà Tôn, bà thật sự đã tiêu nhiều tiền để Lưu Minh đã vu khống cô Lâm sao? Bà làm việc này là có mục đích gì. Bà có vẻ yêu thương cô Lâm, tất cả đều đang giả vờ ư?”

Các phóng viên đoản pháo, oanh hai người có chút choáng váng.

Cũng may, cả hai đều là người gặp sóng gió, phản ứng nhanh, thấy chiếc micro cắm trước mặt, Tôn Hà Anh véo mạnh vào đùi, hai tròng mắt lập tức đỏ hoe.

Bà ta không trả lời phóng viên, ánh mắt rơi vào Lâm Quán Quán trên sân khấu, bà ta nói trong nước mắt: “Quán Quán! Ba của con và mẹ lo lắng cho con, vì vậy đã đến xem cuộc họp báo của con ra sao nhưng sao con lại có thể lộn ngược đổi trắng thay đen như vậy được! Quán Quán quay đầu lại đi, đừng tiếp tục sai nữa!”

Một bộ dang thật sâu vì Lâm Quán Quán lo lắng.

“Bà Tôn, bà có thể nói rõ trên sân khấu được không?”

Tôn Hà Anh và Lâm Đại Phúc đã lên lưng hồ rồi. Nếu bà ta không nói rõ lúc này, chắc chắn các phóng viên sẽ bị Lâm Quán Quán dắt mũi.

Mới vừa lên sân kháu.

Lưu Minh chỉ về phía Tôn Hà Anh: “Là bà ta! Bà ta đã sai sử tôi, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi.”

Lâm Đại Phúc hơi lo lắng nhưng Tôn Hà Anh rất bình tĩnh.

“Anh đang nói nhảm nhí gì vậy, tôi yêu cầu anh làm những chuyện này từ khi nào!”

“Là bà, sao bà không thừa nhận!”

Tôn Hà Anh nghiêm nghị nói: “Vớ vần, tôi nhìn anh ham tiền đến điên rồi!”

Vừa nói, bà vừa nhìn Lâm Quán Quán, rơm rớm nước mắt nói: “Quán Quán, cho dù con không thừa nhận lời vạc trần của người này, con cũng không thể đẩy lên người mẹ và ba con nha. Con đã đưa số điện thoại cho người này, để tẩy trắng bản thân đúng không.”

Tôn Hà Anh nước mắt chảy dài.

Bà ta định kéo tay Lâm Quán Quán nhưng Lâm Quán Quán tránh ra một cách ghê tởm.

Mắt bà lóe sáng khóc càng thảm hơn.

“Quán Quán, mẹ biết con giận mẹ và ba nói xấu con trước truyền thông nhưng chúng ta làm điều đó là vì lợi ích của con. Con vẫn còn rất trẻ và con có thể bắt đầu lại.”

Tôn Hà Anh tỏ vẻ đau khổ.

Tại thời điểm này.

Trong một chiếc xe hơi sang trọng bên ngoài khách sạn.

Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn đều ngồi ở băng ghé sau, kết nối với máy tính bảng, xem phát sóng trực tiếp.

Tiêu Diễn vô cùng tức giận trước những gì Tôn Hà Anh nói.

“Fuck! Người phụ nữ này quá đáng khinh! Bà ta không biết xấu hổ, có thể nói trắng trợn ngay tại đây. Mẹ nó! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

Tiêu Lăng Dạ nheo mắt.

“Thông báo cho Hứa Dịch, hãy chuyển sang bước thứ hai!”

Đọc truyện chữ Full